Cuối cùng thì Tiểu Văn vẫn ở lại, không có đi cùng bọn họ truy tìm tung tích của Kid, bởi vì cô biết cho dù có đi theo thì cũng không giúp được gì hết. Chính cô đã không còn là nữ phù thủy không có gì là không thể làm được nữa rồi, hiện tại, thậm chí ngay cả tiếng Nhật mà bọn họ nói, cô cũng đều nghe không hiểu, làm sao có thể ở tại đây, dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy cứu Kuroba Kaito mà không bị người phát hiện chứ? Cho nên, cô chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, đó chính là ở lại đây. Ở lại, có nghĩa là đã thoát khỏi sự giám sát của các cậu ấy, có cơ hội để đi cứu binh. Về phần đi người được cô đi cứu binh là đi, đã quá rõ ràng rồi.
Ở giữa vùng ngoại ô trơ trọi có một căn biệt thự nằm đó, hiện ra một chút ánh đèn giữa đó. Chủ nhân của căn biệt thự lúc này chính là đang bưng cà phê, vô cùng đáng yêu nhìn cảnh tượng ở giữa chiếc gương.
“Chủ nhân, công chúa đang cầu cứu với tôi. Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Âm thanh của Kyoko ở giữa phòng khách vang lên, lại không phân rõ được là đến từ phương hướng nào.
Cầu cứu? Anh chỉ biết là em sẽ không bỏ người kia lại. Amuro Tooru uống một ngụm cà phê, cười khẽ. Lần này là do chính em tự mình giao du với kẻ xấu, sau này cũng không nên oán trách anh.
“Kyoko, mở đường thông đạo trò chuyện ra!”
“Vâng!” Hiểu được chủ nhân lại muốn làm bộ dáng như là đang ngủ, Kyoko phủ một lớp mỏng màu bạc ở ngay giữa phòng khách, có thể nói chuyện, nhưng lại không thể nhìn thấy hình ảnh của nhau. Đường dẫn ngay lập tức được chuyển đi, bất chợt nghe được âm thanh vô cùng lo lắng ở bên kia của Tiểu Văn.
“Kyoko tồi tệ, nhà ngươi có tin hay không, nếu nhà ngươi lại không cho chủ nhân gặp ta, ta chẳng những đem tâm của ngươi mài thành bột phấn, mà còn đi đốt phòng ở của ngươi!!!”
Đốt phòng ở? Thật đúng là cái gì em ấy cũng đều có thể nói ra. Tính tình này thế nhưng cùng với lúc ban đầu đều như nhau. Amuro Tooru buông cà phê xuống, trong lòng mỉm cười. Bất quá, anh cũng biết, nếu như anh không hé răng, Kyoko nhát gan nhà mình sẽ không chống đỡ được mất.
Amuro Tooru điều chỉnh trạng thái, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đã là bộ dáng y hệt như đang buồn ngủ lờ mờ. Chính là, biểu cảm này phối hợp cùng với trang phục chỉnh tề cùng với dáng ngồi ngay ngắn liền vô cùng quái dị.
“Chuyện gì vậy? Đêm khuya khoắt như vậy, Tiểu Văn em có thể kết thúc chuyện quấy rối này được hay chưa?”
Ờ thì…… Tiểu Văn ngồi ở trong toilet nhìn đồng hồ, nghe âm thanh ở phía đầu gương bên kia tràn ngập âm thanh buồn ngủ, trong lòng khó có được chút áy náy, khí thế vừa mới bừng cháy khi nãy trong nháy mắt liền rơi xuống. Cô cúi đầu báo cáo nguyên nhân hậu quả cho Amuro Tooru.
“Anh mau nghĩ biện pháp đi, bằng không thì Kuroba Kaito nhất định sẽ bị mọi người truy đuổi tới.” Trong âm thanh của Tiểu Văn có hơn một tia cầu xin. Lúc này, cô cũng không phân chia được rõ ràng là bản thân làm chuyện này có phải là do chính mình có một phần áy náy đối với Kuroba Kaito có hay không.
Amuro Tooru ở phòng khách tất nhiên cũng nghe ra được một tia do dự, ánh mắt lóe lên, cuối cùng khóe miệng lại giương lên. Như vậy cũng tốt, sớm đi hoàn thành nhiệm vụ, thì chính là sớm đi lĩnh thù lao của mình. Chính mình dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, chỉ có một trái tim, không thể thỏa mãn yêu cầu của mỗi người. Vì người trong lòng, chỉ có thể để cho em rể tương lai sau này có được nhiều phương diện hơn một chút.
“Biện pháp, thế nhưng anh lại không có. Thứ anh có, chính là một phần quà tặng. Về phần cái khác, cũng là do chính em tự mình nhìn xem mà làm đi. Người là do em muốn cứu, tất nhiên cũng phải là do chính em ra tay.” Dứt lời, nâng tay, hướng về phía gương to bắn ra một đường ánh sáng màu xanh.
Tiểu Văn đang bởi vì câu nói không có cách nào của Amuro Tooru mà cảm thấy sốt ruột, chỉ thấy có một đường ánh sáng màu xanh từ trong gương xuyên thẳng qua, quấn quanh một vòng, hướng về phía cổ tay cô bay đến. Một lát sau, ánh sáng biến mất, chỉ thấy trên tay trái của cô có một lắc tay quen thuộc, chính là đang sáng lấp lánh. Cô sững sờ, đờ người trong thời gian ngắn, âm thanh của Amuro Tooru lại truyền đến.
“Lắc tay kia, tuy rằng nguyên nhân bởi vì em đã đã mất đi ma lực nên không thể có lại được ma lực, nhưng về bộ phận toàn năng thì việc phiên dịch còn rất là dư dả. Giải quyết về vấn đề ngôn ngữ, đối với em mà nói coi như là một trợ giúp rất lớn đấy. Bất quá, chuyện tiếp theo sẽ do chính em nghĩ biện pháp.” Vừa dứt lời, lớp mỏng màu bạc ở trên chiếc gương to kia liền biến mất, chiếu rọi lại hình ảnh sự vật trong phòng khách như ngày thường.
Bên kia, Tiểu Văn cũng phát hiện cuộc trò chuyện bị cắt đứt, dù cho cô lại có la to uy hiếp như thế nào, đầu bên kia cũng không có bất kì phản ứng nào.
“Kyoko thối tha, Kyoko tồi tệ. Suốt ngày làm kẻ chặn đường cướp của, thật sự là, ta thấy nhà ngươi có gì đáng để sử dụng chứ?” Tiểu Văn khép gương lại, căm giận nhét vào trong túi, sờ sờ lắc tay, đi ra khỏi toilet. Nếu sớm biết rằng người anh trai tiện lợi này có chỗ không đáng tin cậy như vậy, thì chính cô vẫn nên đi cùng với tổ bốn người bọn họ đi, hiện tại cô nên đi đến chỗ nào để tìm người đây! Bộ phận phiên dịch vạn năng, làm sao cũng không phải là công cụ vạn năng truy tìm dấu vết chứ!
Dọc theo đường đi, Tiểu Văn nói nhỏ, đầy bụng oán giận. Cúi đầu, cũng không nhìn người, trực tiếp xông thẳng ra ngoài cửa, nghĩ đến việc trước hết ra khỏi khu mua sắm, rồi tìm người hỏi thăm một chút. Lại không biết, chính là vì thói quen đi đường mà không ngẩng đầu này của cô, lại khiến cho vận mệnh đã được định trước của cô lại nối đường ray.
“A!” Một tiếng thở nhẹ, Tiểu Văn thẳng tiến đụng vào một bức tường.
“Ai vậy?” Cảm xúc chị đây đang rất là bất xúc! Chỉ là, khi cô vừa ngẩng đầu lên, phần sau của câu nói đều nghẹn ở tại trong cổ họng cô. Trước mắt làm sao có thể là một nam sinh chứ, một đầu tóc màu đen hiện ra, có vài sợi tóc mái được phân chia ra che khuất lông mày. Xuống tiếp là phần lông mi dài mà hơi xoăn, hai mắt đen nhánh thâm thúy ở dưới ánh đèn của khu mua sắm phát sáng ra rạng rỡ, còn có chiếc mũi cao thẳng kia, độ dày vừa phải của đôi môi đỏ mọng, tổ hợp cùng nhau, như một hình ảnh của vị hoàng tử trong thế giới truyện tranh đi ra.
Đẹp trai, thật sự rất là đẹp trai. Ngoại trừ ở trong truyện tranh, cho tới bây giờ chính cô còn chưa nhìn thấy qua một người nam sinh tốt đến như vậy. May mà đã thay đổi thân thể, ánh mắt khi nhìn thấy chính là hình ảnh ba chiều, nếu không thì bây giờ khi gặp được trai đẹp, lại nhìn thấy đường nét vẽ hai chiều của người ta, chẳng phải là đã quá thiệt thòi cho cô rồi hay sao.
“Ha ha –” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ kéo suy nghĩ của cô về. Có thế này Tiểu Văn mới phát giác ra chính mình thế