Sáng ngày khai trường, sau khi dặn tôi 1001 điều cần chú ý và phương pháp tự học đống thần chú thì bà nội Gorvandes mới cho tôi lên tàu. Bo cho Hermione rằng mình sẽ ngồi chung với anh Cedric thì tôi bắt đầu đi kiếm toa tàu của anh, chị Cho Chang và anh Bill
Chúng tôi cùng thảo luận về một vài câu thần chú và Cedric đã cho tôi một vài mẹo nhỏ để có thể qua môn thảo dược học năm nay. Lợi dụng thời cơ đó, tôi hỏi anh một số bí quyết về cách xử lý nhân sâm vì trong nguyên tác năm hai sẽ thực hành về loài cây này và nó rất kinh khủng nên phải tranh thủ hỏi trước mới được
Cedric cười rồi lấy một mẩu giấy da ra, sau đó viết cho tôi một số phương pháp giải quyết và còn có tâm hơn khi ghi thêm một số cách xử lý các loài thực vật khác. Tôi nhìn tờ giấy như nhìn thấy vàng. Cedric quả là một đàn anh có tâm!
Vì quá phấn khích nên tôi đã ôm Cedric, anh thấy vậy liền đỏ mặt. Sau khi nhận ra hành động quá khích của mình, tôi cũng đỏ mặt mà buông anh ra. Chị Cho và anh Bill mỉm cười thâm ý nhìn chúng tôi
Một lúc lâu sau thì tiếng chuông báo đã đến Hogwarts. Tôi định đi con đường lên chiếc tàu nhỏ qua hồ như năm ngoái thì Cedric nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi một đường khác
-Em không được đi đường đó đâu Annie vì đó là phong tục truyền thống dành cho học sinh mới thôi. Để anh dẫn em đến chỗ mà chúng ta phải đi
Tôi ồ lên một tiếng sau đó lại nhìn xuống tay mình. Cedric cũng nhìn xuống sau đó vội buông tay tôi ra. Chúng tôi lại đỏ mặt, Cho Chang và Bill phía sau cảm thán "Cẩu lương ngập mồm, đã nghiện còn ngại!"
Sau đó chúng tôi đi đến chỗ một cỗ xe trông rất đẹp. Đặc biệt là hai con vật kéo xe kia
-Cedric à, đây là loài vật gì vậy. Trông đẹp quá đi
-Annie, em... nhìn thấy được chúng sao?
-Nhìn thấy? Anh sao vậy, đương nhiên là em nhìn thấy rồi, chúng to lớn như vậy mà!
-Ừm. Chúng đẹp nhỉ
-Vâng
----
-Học trưởng, sao xe kéo này lại chẳng có động vật kéo xe vậy
Một cô bé khoảng năm hai năm ba gì đó của nhà Ravenclaw tò mò hỏi vị học trưởng của mình
-Đây là vong mã, em chỉ nhìn thấy chúng khi chứng kiến người mình yêu thương nhất qua đời
Vị học trưởng đó trả lời
Tôi trầm mặc
Vong mã...
Phải rồi, đây là loài vật của linh hồn. Con người chỉ nhìn thấy được khi chứng kiến cái chết, cái chết của những người mà ta yêu thương nhất
Tôi đã chứng kiến cái chết của gia đình mình vào cái đêm đó. Cái chết của cha và mẹ
Thật ám ảnh
Rồi tôi nhận ra, chiếc đũa phép của tôi cũng có lõi là lông đuôi vong mã, có lẽ vì thế mà cụ Ollivanders mới e dè khi đưa cho tôi chiếc đũa này và dặn dò tôi thật kỹ. Lông đuôi vong mã ẩn chứa sự bi thương