Annie mở mắt. Nhìn những người thân thuộc mà cũng vừa xa lạ kia khẽ mỉm cười. Họ bất ngờ, rồi đồng loạt ôm nhau khóc lớn.
Phải, đây là thế giới của cô, đây là những người yêu thương cô thật sự, dưới thân thể và linh hồn của người con gái mang tên Lily, tên của một loài hoa mà cô yêu thích nhất.
Qua mỗi ngày đều sẽ có những người khác nhau đến chăm nom đến khi cô xuất viện. Có ngày là người bà đã từng chăm sóc cô ở trại trẻ mồ côi, có ngày là người bạn đã từng cùng cô ngủ trên chiếc giường nhỏ thời thơ bé.
Họ kết rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng Annie lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm
Lily đã "ngủ" được hai tháng ba ngày
Khẩu vị của cô cũng không còn như trước. Những món ăn thật cay đối với cô phi thường lạ lẫm, cũng không còn nhiệt tình cuồng si như trước nữa. Cô thích ăn những món thanh đạm. Không phải vì thích, mà có lẽ là vì đã quen rồi
Lily cũng đã không còn phóng khoáng thoải mái ngồi các kiểu tuỳ ý như trước nữa. Từng hành vi của cô toát lên một vẻ quý tộc, không có bất kỳ một động tác thừa thãi nào
Mọi người thấy rằng Lily đã thay đổi, chính cô cũng nghĩ rằng như thế. Ngay cả cái tên Lily này cũng dần trở nên xa lạ...
Lần đầu tiên cô cảm thấy lạc lõng khi ở thế giới mà mình vốn dĩ thuộc về!
-----
Nằm trên giường, tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Hôm nay là một ngày nắng ấm, lọ hoa được Sarah mang đến hai hôm cũng đã có dấu hiệu úa dần. Lily nhìn một cảnh này, cô thừa nhận trong lòng mình cũng có chút hụt hẫng, tựa như đã mất đi điều gì
Tôi nhớ những lời cằn nhằn của bà nội Gorvandes
Tôi nhớ những lời cằn nhằn của Hermione
Tôi nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của Ron mỗi khi gặp những bài toán khó
Tôi nhớ khuôn mặt ngạo kiều của Draco
Tôi nhớ dáng vẻ tự do tự tại bay lượn trên bầu trời của Harry
Tôi nhớ bàn tay ấm áp của Cedric, nhớ đến vẻ mặt lo âu của anh khi vào bệnh xá thăm tôi
Tôi cũng nhớ... đôi bàn tay ấm áp của Edward, khuôn mặt ân cần chăm sóc của anh...
Tôi thật sự rất nhớ những nhân vật hư cấu này. Dù họ chỉ là ảo ảnh.
Tôi không dám chạm lại vào cuốn Harry Potter kia, tôi sợ bản thân sẽ hy vọng rồi sẽ thất vọng, tôi sợ bản thân sẽ muốn quay trở về nơi tôi chẳng thuộc về nữa.
Tôi đã lựa chọn rời đi, vì thế tôi không thể nào trở lại được nữa...
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh được bật mở. Người vừa bước vào là một cô gái tóc vàng vô cùng khả ái, cũng là người bạn thân nhất của tôi, là người đã chăm sóc cho tôi khoảng thời gian qua.
Cô bạn bước đến, kéo nhẹ ghế lại gần giường bệnh của tôi. Tôi quay lại nhìn. Cô bạn kẽ xoa đầu tôi, nói:
-Lily, cậu cảm thấy đỡ hơn rồi chứ
-Ừm, tớ đã ổn hơn nhiều rồi
...
Bầu không khí vẫn trầm mặc như vậy. Rồi Sarah cất lời:
-Lily... cậu đã thay đổi...
Tôi cũng không có gì bất ngờ, khẽ mỉm cười nói:
-Vậy sao?
-Đúng vậy, cậu đã thay đổi. Có chuyện gì đã xảy ra sao
Annie thôi cười, hướng mắt lên phía trần nhà. Tôi đang lưỡng lự. Liệu khi tôi kể câu chuyện của mình rồi cậu ấy có thực sự nghĩ tôi điên, cậu ấy có nghĩ tôi bị ảo tưởng? Nhưng cuối cùng trái