Khoảnh khắc thiếu niên kia xuất hiện, Edward Cullen đã phải chật vật cố gắng kiềm chế bản thân mình, để hắn sẽ không mất khống chế mà lao về phía người kia.
Đây chắc hẳn chỉ là ảo giác mà 'kẻ kia' tạo ra mà thôi, Edward thầm nghĩ nhưng hắn vẫn không nhịn được mà trộm nhìn thiếu niên kia thêm một chút nữa.
Vẫn là mái tóc đen mềm mại có chút rối, vẫn là đôi mắt xanh biếc đầy rung động lòng người, cặp kính tròn kỳ lạ thành công che đi sự mệt mỏi nơi đáy mắt và mọi thứ, kể cả khí chất vẫn giống hệt chàng trai năm ấy từng hiện hữu trong ký ức của Edward Cullen...
Có phải hắn đã phát điên rồi không, Edward chợt nở một nụ cười đầy chua xót.
Nhưng lần này, hắn đã sai, khi trận chiến bất ngờ bị gián đoạn bởi vị khách bí ẩn, khi mọi người kể cả Edward đều bị người kia hút hồn, thì chợt hắn nghe thấy tiếng của Alice Cullen đang thì thầm từng chút một: "Là thật...Edward đã đúng...Hoá ra...cậu ấy thật sự tồn tại".
Những câu nói trong bất giác của Alice, trong phút chốc liền biến thành trái bom nổ mạnh, hủy diệt sự bình tĩnh của Edward Cullen.
Hắn điên cuồng run rẩy, những kí ức đầy sâu sắc về thiếu niên kia mãnh liệt xâm chiếm đại não hắn, cuối cùng Edward không tự chủ được mà khẽ gọi tên cậu: "Harry".
Giọng nói trầm tính, khàn khàn tựa như mang theo nỗi nhớ nhung da diết mà đau thương đến bất tận. Hắn lê từng bước nặng trĩu về phía cậu, vừa đi vừa thì thào: "Là em...Là em có phải không..."
Nếu đây chỉ là một ảo ảnh chân thật
Xin em đừng vội tan biến đi
Xin hãy ở lại với tôi thêm chút nữa...
Edward Cullen chầm chậm tiến đến trước mặt Harry Potter, tay khẽ đưa lên chạm vào khuôn mặt Tuấn , cảm nhận được xúc cảm ấm áp nơi đầu tay, hắn mỉm cười mãn nguyện rồi vội ôm lấy cậu tham lam chiếm lấy mùi hương quen thuộc, khẽ nói: "Harry Potter...Thật sự là em"
Edward siết chặt lấy Harry trong vòng tay của mình, hắn cứ thế níu giữ cậu một hồi lâu, trong đầu là muôn ngàn câu muốn hỏi, nỗi xúc động tràn trề cùng tình yêu tha thiết,