James Potter và Lily Evans cùng nhau tiến vào trong ký túc xá của Gryffindor.
Vừa đến phòng ngủ của James và Sirius, James đã vội lấy khăn đem ra cho bọn họ.
James Potter nghiêng người, tay dùng khăn nhẹ nhàng đưa lên thấm bớt nước trên mặt và tóc của Lily Evans.
Chợt y sực nhớ ra một người tình cờ bị bỏ lại phía sau, là Sirius Black, vì lúc nãy khá loạn nên James chỉ kịp đưa Lily rời đi trước, không biết Sirius đang thế nào?.
Mà lúc này, Sirius Black cũng đã tới nơi.
"Cậu nhanh thật đó Lily."
Rồi khi nhìn thấy bọn họ, Sirius thẩn thờ một lúc lâu, rồi bất giác hỏi: "James, sao cậu đã ở đó rồi?"
"Ôi, Sirius của tớ, xin lỗi vì đã bỏ lại cậu phía sau. Cậu không sao chứ?" James Potter ân cần hỏi thăm.
"Bỏ lại phía sau? James à, chúng ta đã cùng đi mà...
Không...không đúng, khi bước vào tớ cũng thấy hai cậu đã ở đây..."
Sirius Black có chút kinh ngạc nhưng điều đó rất nhanh đã chuyển thành sự sợ hãi, rõ ràng mấy phút trước tay của Sirius vẫn còn vương lại xúc cảm ấm áp nào đó mà.
Vì thế, điều đó chứng tỏ người đi cùng Sirius Black hoàn toàn không phải James Potter.
Nghĩ đến đây, Sirius có chút rùng mình, nhưng cũng khá nghi hoặc.
'Vậy người đó rốt cuộc là ai?
Tại sao vừa tiến vào liền không thấy nữa?'
"Nào Sirius, đến đây, tớ giúp cậu lau khô."
Bỏ qua sự kì lạ của Sirius Black, cả ba lại trở lại bình thường.
Khu nhà Slytherin
Trên hành lang dài tĩnh mịch, bóng tối che phủ cả đường đi, là những tiếng bước chân nhỏ đầy nặng trĩu.
Severus Snape mệt mỏi bước đi, cố gắng trở về phòng hắn nhanh nhất có thể.
Một Slytherin nghiêm túc và kỉ luật như thế, lại có thể ngủ quên ở thư viện đến lúc này được sao?
Hắn thầm tự trách, mà không hề biết rằng nguy hiểm đang ở phía trước.
Chợt bước chân hắn ngừng lại, Severus bỗng cảm nhận được thứ gì đó trong bóng tối đang tiến về phía hắn.
Severus Snape nhanh chóng lùi về phía sau.
Âm thanh của 'thứ đó' đang ngày càng đến gần.
Bất ngờ, một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, kéo hắn ẩn sau bức tượng ở gần đó.
Bàn tay nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài mang theo mùi hương nhẹ nhàng thân thuộc
che đi đôi mắt hắn.
Nhưng mà 'thứ kia' cũng không có dấu hiệu dừng lại, và dường như nó đã ở trước mặt họ rồi, chỉ còn cách chút ít nữa thôi.
Rầm...một tiếng nổ lớn vang trời, chuông báo động reo lên đánh thức mọi người, đồng thời cũng khiến 'thứ kia' rời đi.
Nhưng rất nhanh, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như cũ, hành lang vẫn tối tăm, mà Hogwarts cũng không còn yên bình nữa.
Bên ngoài, là các tia sáng đỏ rực phóng lên bầu trời đêm. Những bóng ma hắc ám mơ hồ thoáng ẩn hiện, bao trùm lên vòng bảo vệ của Hogwarts.
"Là giám ngục Azkaban."
Severus Snape kinh hãi.
Bọn chúng là những sinh vật nguy hiểm, không có mắt, không có tình cảm, cảm xúc. Chúng ưa mùi chết chóc, luôn luôn hút hết tất cả những niềm vui của người khác, biến họ thành những sinh vật giống như chúng. Mỗi khi giám ngục đi qua, nơi đó trở nên lạnh lẽo và đóng băng. Chúng canh giữ nhà ngục phù thủy Azkaban ngoài biển Bắc. Và cũng chính chúng đã làm cho nhà ngục Azkaban trở thành địa ngục.
Giờ đây, chúng điên cuồng tấn công vào tường bảo vệ của Hogwarts, làm mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Hiệu trưởng mở hầm an toàn ra, các giáo sư một bên