Trước những ánh nhìn trìu mến của học sinh Hogwarts, hiệu trưởng không khỏi mừng thầm, tuy rằng vị giáo sư của Durmstrang mới đến kia còn rất trẻ nhưng thực lực chắc chắn không tồi.
Hơn nữa, cậu còn rất giống học trò của ông, James Potter.
Mà giữa bầu không khí kì lạ hiện tại, Albus
Dumbledore lại cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng hơn hết đang nhìn về phía này.
Bàn ăn nhà Slytherin
Severus Snape cố gắng kiềm chế bản thân, hắn không muốn mình hành động liều lĩnh bằng cách nhanh chóng tóm gọn người nọ trong vòng tay.
Hắn âm thầm sử dụng 'Chiết tâm tri thuật' để xâm nhập vào tâm trí của cậu, phải nói Severus Snape rất sớm đã trở thành bậc thành của loại phép này.
Mà điều hắn không ngờ lại, giáo sư Potter hoá ra cũng là rất thông thạo 'Bế quan bí thuật', suy nghĩ, kí ức đều được cậu bảo vệ rất kỹ, hoàn toàn không một kẻ hở.
Severus Snape khẽ thở dài, rồi tự giễu chính mình.
Dựa vào đâu, hắn có thể làm ra điều đó?
Dựa vào đâu, hắn có thể xâm phạm riêng tư cậu như thế?
Mặc dù biết đó thậm chí còn là ân nhân của hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn, còn người nọ thật sự là một phù thủy đầy tài năng.
Nhưng rất nhanh Severus Snape đã thay đổi suy nghĩ này, hắn mới mười bảy mà thôi, chỉ cần nỗ lực phấn đấu hơn nữa, rất mau sẽ đủ năng lực đứng bên cạnh cậu.
Vì Severus Snape mãi chìm đắm trong suy tư mà không biết lễ khai giảng đã kết thúc từ lúc nào, mãi đến khi hắn bị bạn học lay tỉnh, thì hội trường đã sớm vắng, cũng không thấy bóng dáng người ấy đâu nữa.
"Severus, cậu đang làm gì thế? Mau đi thôi, còn rất nhiều học sinh mới đang đợi chúng ta."
Lucius Malfoy, thủ tịch đương nhiệm của Slytherin kiêm bạn tốt duy nhất của hắn hối thúc.
Trên hành lang của Slytherin, trong lúc Lucius Malfoy cùng Severus Snape đang truyền đạt những nội quy riêng của nhà cho các tân học sinh thì đoàn người của Durmstrang cũng đến đó thăm quan. Chủ nhiệm của Gryffindor, Minerva McGonagall vui vẻ hướng dẫn cho họ, hơn nữa chỉ trong phút chốc như đã rất thân thiết với vị giáo sư mới đến kia, khiến người khác có chút bất ngờ.
Đoàn người Durmstrang lướt qua nhà Slytherin nhanh như chớp, những khuôn mặt tuấn tú luôn tỏ vẻ hoà nhã nhưng ánh mắt lại mang theo sự xa cách vô cùng, duy chỉ giáo sư Potter thì không, đôi mắt xanh biếc của cậu trong veo mang theo sự ôn nhu ấm áp không thể cất thành lời.
Mà điều này càng khiến mọi người xung quanh càng có cảm tình với cậu.
Hai bên tạm biệt nhau tại ngõ rẽ cầu thang, mãi đến khi bọn họ đi xa, khuất khỏi tầm mắt của nhà Slytherin, ánh mắt của Harry Potter mới xảy ra biến hoá, từ hứng thú và mới lạ đến quen thuộc mà bi thương, cậu khẽ thì thầm: 'Hogwarts, hoá ra