Hai bàn tay nắm chặt trong đêm tối, ánh trăng kia sẽ soi sáng tình ta, cả đời này đã định sẽ không rời...
——————————————————————
Edward vươn người kéo thiếu niên kia tiến thật nhanh về phía trước, băng qua con đường mòn trong khu rừng cổ.
Thời gian trôi thật mau, cơn buốt giá của màn đêm chậm rãi tan đi. Tiết trời nhanh chóng thay đổi. Khu rừng nguyên thủy vốn bị bóng tối cùng sương tuyết bao phủ giờ đây lại một lần nữa đắm chìm trong bầu không khí thoáng đãng, ấm áp của tự nhiên.
Khi cả hai đi đến bìa rừng, Edward dừng lại một lúc. Ở đây vốn là ranh giới giữa ba con đường, trung tâm thị trấn, Người sói và dinh thự Cullen, rốt cuộc hắn nên để người nọ đi hướng nào. Trung tâm thị trấn sầm uất như vậy nếu không có mình, thiếu niên này phải làm sao đây...còn về nhóm Người Sói, dẫu hiệp định hoà bình giữa nhà Cullen và họ đã được xác lập, nhưng hai bên vốn là đối địch, chỉ cần xâm phạm lãnh thổ trực tiếp sẽ không bỏ qua, vì vậy nơi tốt nhất sau cùng chắc chắn là nhà Cullen, như vậy sau này có hắn ở bên cạnh, y sẽ không lạc đường nữa rồi.
Chính là Suy nghĩ này vừa diễn ra lập tức khiến Edward cả kinh...Hắn đang dự định đưa một con người về gia đình mình sao, hơn nữa đó còn là một người xa lạ không hề