Harry đứng ở đó, đối diện với nhóm Ma cà rồng du cư của Victoria khẽ suy tư, dẫu chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ khiến ả và đồng bọn mất hết kiên nhẫn.
"Sao ngươi phải suy nghĩ làm gì chứ, bất tử không tốt sao, cũng không kẻ nào có thể làm hại đến người, hơn nữa vật nhỏ này, ngươi như thế này, nếu trở nên già nua sẽ rất uổng phí, và loài người cũng thật là những kẻ vô dụng"
James hết lòng ra sức mời gọi, khoảng cách của gã với Harry đã rất gần, dường như chỉ còn vài ba bước thôi cũng đủ một tay ôm lấy cậu. Nhưng là Victoria sẽ để điều đó xảy ra sao, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì chắc chắn ả sẽ là người xé xác gã đầu tiên.
" Thật là một nhân loại ngu xuẩn, nếu không tham gia cùng bọn ta thì chắc chắn sáng hôm sau người ta sẽ phát hiện một cái xác xinh đẹp đã bị hút khô máu đấy"
Laurent bắt đầu gằn giọng, sự đe doạ càng bộc lộ rõ ràng trong ý mắt. Tay gã siết chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay.
"Ôi, Laurent...cẩn thận dọa vật nhỏ này chạy mất đấy, hơn nữa đã lâu thế này chúng ta vẫn chưa nhận được câu trả lời, không phải là một đứa nhóc câm đấy chứ"
James khều giọng thoáng khinh miệt, khiến cả bọn Victoria chợt chìm vào im lặng. Được rồi, bọn họ chưa từng nghĩ tới đây là một tên nhóc câm, xinh đẹp như thế, thật là có chút tiếc nuối.
"Lặng lẽ ngắm nhìn những người ngươi yêu thương lần lượt ra đi. Bất tử là Vĩnh hằng, có được nó ngươi tồn tại mãi mãi, sẽ sống được rất "nhiều lần" nhưng ngươi liệu có thể tìm lại được người mình yêu trong cuộc sống đó chăng"
Giọng nói trong trẻo tựa thánh ca vang lên trong màn đêm tăm tối, lập tức khiến bọn chúng ngạc nhiên. Vì cái gì lại mê hoặc đến như vậy, chỉ với một giọng nói thế thôi lại trở thành thứ không ngừng dụ dỗ người ta phạm tội. Chỉ là so với Laurent cùng James chỉ đơn thuần si mê giọng nói ấm áp ấy thì