Vào khoảnh khắc sắp hết một năm, ngày 31 tháng 12 năm 1960, đó là một ngày trời không sao, vô cùng quang đãng. Ánh trăng tròn trịa soi tỏa ánh sáng vàng rực, Mặt Trăng cỡ bự giống như được vị thần Vũ Trụ treo cao trên bầu trời London. Chính cái thời điểm Mặt Trăng tới gần Trái Đất nhất, trên trời bỗng xảy ra một sự kiện vô cùng kỳ thú. Một ngôi sao băng qua, xé toạc màn trời đêm với ánh sáng xanh biếc chói lòa, ngôi sao đủ lớn để khiến mọi người đang ngắm trăng đêm nay hoảng hốt, lo sợ nếu nó đâm sầm vào Trái Đất thì tuyệt diệt Kỷ Băng hà rất nhanh kéo đến không chừng. Ai cũng nhìn, nhưng không ai biết ngôi sao đó sẽ đi về đâu trong vũ trụ bao la.
Chỉ ba ngày sau, đang lúc ban trưa, giữa đường phố đông đúc, dòng xe cộ kẹt cứng, người ta không thể không nhận thấy, từng đàn cú bay lượn xao xác giữa ban ngày. Trên đường phố rất nhiều người ăn mặc lạ lùng đang lảng vảng. tất cả bọn họ đều mặc áo dài trùm kín, đôi ba người chụm đầu vào nhau bàn tán to nhỏ, coi bộ rất kích động:
- Lời tiên tri là thật chứ?
- Nó nghe như một câu chuyện cổ tích vậy?
- Không! Nó là điềm báo, ôi Merlin, đứa con nhận được phúc âm của Ma Vương giáng thế.
- Nó là một trong Thất hình đại tội hay sao?
- Từ thời Merlin đã không còn được thấy người nhận được lời chúc phúc của Ma Vương rồi.
- Có biết đứa trẻ là ai không?
Không. Những người đó đã không thể biết được đứa trẻ nhận được phúc âm đó là ai. Người ta cứ đồn đại một thời gian dài, một đồn mười. Những kẻ huênh hoang tranh thủ cơ hội ai ai cũng đều nhận mình mới là người nhận được phúc âm của Ma Vương.
Bảy năm sau, tại Đường bàn xoay, giữa một cánh đồng bát ngát đều là hoa lavender tím, một cô gái nhỏ với mái tóc ánh kim, lấp lánh trong nắng, dường như cả làn da của cô cũng ánh lên ánh sáng bạc. Cô đang chơi đùa cùng với một con vật thoạt nhìn giống một con chuột phóng lớn tới năm lần. Nó trắng hồng, trên lưng mang theo những gai thịt mềm mại, quấn quít bên người cô gái nhỏ hết từ đằng trước lại tới sau, vô cùng lanh lẹ. Cô gái cười lớn:
- Mully, chúng ta còn phải trở về nhà trước bữa trà chiều với bà nội đó, cậu không nhớ sao?
Con vật rít lên những tiếng rít cao, rất không đồng tình. Nó cho rằng cô và nó mới chỉ chạy ra ngoài chơi được chút ít, hoàn toàn không có dấu hiệu ủng hộ việc trở về. Phải biết hôm nay là một ngày rất đẹp nha. Xanh trong, từng cụm mây hồng ửng, trắng mịn kéo dài trên bầu trời thoảng gió nhẹ. Rất phù hợp để nó đầm mình trong chiếc hồ gần đó thêm nhiều lần nữa, đắm mình giữa dòng nước trong xanh mà vui đùa thỏa thích.
- Cậu là đang nói chuyện với con Murtlap đó sao?
Cô bé giật mình quay lại. Một cậu bé tóc đen, cậu rất gầy, da tái xanh, giống như một cái cây được trồng trong bóng tối. mái tóc đen, rũ thẳng, dài gần đến vai, chiếc mũi chim ưng thiệt là lớn. Cô bé đáp:
- Đúng vậy, tên cậu ấy là Mully. Một đứa trẻ rất ngoan, nếu cậu nghi ngờ, bây giờ mình có thể bảo Mully làm bất kỳ điều gì bạn muốn.
- Bất kỳ điều gì ư? Thằng bé nhìn ta ngạc nhiên.
- Bất kể.
- Vậy...cậu hãy nói với nó chạy lại bên hồ đằng kia tắm táp một chút đi. Cậu bé ngập ngừng, giống như muốn nói
tiếp điều gì lại thôi.
- Mully đã nghịch nước cả buổi chiều rồi. Nhưng nếu bạn thích. Mully! Lại gần hồ đi, chút mình sẽ tới đón cậu.
Con Murtlap liền ngoan ngoãn chạy thẳng một mạch tới bờ hồ bằng những chiếc chân có màng ngắn ngủn của nó, hận như nó đang trở về với vòng tay gia đình ở dưới cái hồ đó vậy. Trông hết sức buồn cười. Thằng bé há hốc miệng, hiển nhiên là hết sức ngjac nhiên. Người nói chuyện với động vật thì nó đã thấy nhiều rồi. Nhưng đó chỉ là cưng chiều sủng vật, chứ không phải là nói chuyện giao tiếp như hai bên đều hiểu nhau như vậy. Một lúc sau, thằng bé kia mới lên tiếng:
- Cậu cũng là phù thủy sao? Mình đã quan sát cậu cả buổi chiều rồi.
Hiển nhiên như là thằng bé đã phải lên kế hoạch rất kỳ công cho buổi gặp mặt này. Gặp mặt một đứa trẻ cũng giống như nó, và một người kia nữa. Cô bé gật gật đầu, tiếp chuyện:
- Cậu không biết rằng hỏi chuyện người lạ vậy là rất bất lịch sự hay sao. Mình tên là Sabrina Sandal. Còn cậu?
- Severus Snape. Mình...mình đã quan sát bạn lâu rồi. Bạn có thể tạo ra những...phép thuật nhỏ mà không cần dùng tới đũa phép. Cậu bé ngượng ngùng nói, cứ thể như là một đứa trẻ không thường xuyên giao tiếp. Cứ vài câu cậu lại hít lấy một hơi sâu rồi mới nói tiếp. Như thể, tìm từ, nói tiếp gì cho được.
- Vậy là bạn có sở thích theo dõi người khác ư? Bạn là stalker? Nếu rảnh, bạn có thể dùng bữa trà chiều với nhà mình. Chúng ta...ờm...có thể nói chuyện ở đó.
- Không!!! Không cần. Chút nữa mình sẽ phải trở về nhà chuẩn bị bữa tối. Chỉ là, rất vui được gặp bạn.
Tay cậu đầy những vết thương lớn nhỏ, có vết còn mới vẫn đỏ hồng, có vết đã đóng vảy lại. Cô bé rất quan ngại mà nói:
- Snape này, bạn bị thương rồi. Bạn biết đấy, nước ngâm của Murtlap rất tốt cho những vết thương đó. Sẽ giảm bớt đau đớn. Lần sau mình có thể cho bạn.
- Cảm ơn, mình nghĩ là mình sẽ phải trở về bây giờ. Bạn...rất tốt.
Câu nói này coi như là khen Sabrina đi. Cô bé tươi cười, so với ánh nắng chiều còn rạng rỡ hơn. Cầm lấy tay Snape, thì thầm một câu chú ngữ:
- Episkey. Nó sẽ tốt hơn nếu mình có thể dùng đũa. Nhưng bạn biết đấy, mình chưa đến vị thành niên, Bộ Pháp Thuật sẽ coi là mình chưa đến tuổi trưởng thành mà không khống chế được pháp lực rồi bộc lộ ra chút xíu. Sẽ không có chuyện gì cả.
Những vết thương trên tay Snape đã lành lại tốt lắm. Giống như chưa từng bị sao. Thoáng chốc, mặt cậu bé kia đỏ ửng. Rụt vội tay về giống thể như tay Sabrina có điện chạy qua vậy.
- Cảm...cảm ơn bạn. Giờ mình phải trở về rồi.
- Hẹn gặp lại sau.
Cô bé lại cười. Đó là nụ cười lần đầu tiên trong đời mà Snape có lẽ sẽ ghi nhớ cho đến mãi sau này. Suốt cuộc đời của hắn. Một nụ cười đẹp đến vậy, giống hệt như thiên thần, đôi mắt to xanh biếc kia lại có thể cong lại như những cung tên của thần ái tình. Rực rỡ và chói mắt, ấm áp và tinh khôi.