Dạo này ta lại trở nên thích những giấc ngủ hơn. Trước đây ta chỉ dành mỗi ngày có 5 tiếng để ngủ, thời gian còn lại khi thức dậy không là đánh nhau bên ngoài thì cũng là vạch ra kế hoạch triển khai cho đám thuộc hạ, một ngày nhiều việc như vậy, ta thấy giấc ngủ là hoàn toàn không cần thiết. Chỉ giữ ở mức độ vừa đủ. Nhưng ta đã đi. Trong giấc ngủ ta đã đi đến một nơi.
Nơi đó có một cô bé với mái tóc bạch kim và đôi mắt trong veo xanh biếc đang đứng đó, đợi ta. Mỗi ngày ta đều là muốn tới gặp cô bé đó. Chỉ để hai người có thể đứng cùng nhau trong giấc mơ thôi hắn cũng nguyện lòng. Ở cô không biết từ bao giờ hắn lại phát sinh cảm giác thân thiết. Trước đây chưa từng có một ai có thể khiến hắn cảm nhận được điều này. Ở cô hắn cảm nhận được hơi ấm, lấp đầy một nỗi trống trải sâu bên trong hắn. Có cô ở đây, bóng tối nơi hắn thuộc về từ rất lâu rồi, có lẽ là từ khi sinh ra hắn đã thuộc về nơi đó. Một bóng tối bao la, mà cũng thật cô quạnh, trống trải. Có lẽ là vì cô nói được Xà ngữ nên hắn không biết từ bao giờ đã coi cô là người thứ hai trên thế giới này còn lại nói được Xà ngữ với hắn. Cảm giác hắn đã không còn một mình. Hắn có đồng loại.
Kẻ trước đây nói được Xà ngữ là người cậu Mofin ngu ngốc, thô lỗ, cục mịch của hắn. Một kẻ hắn ghét bỏ không thương tiếc xuống tay bày ra kế hoạch đổ tội lên người hắn ta. Nhưng hắn cũng không có giết người đó. Kể từ khi ta khám phá ra đuwọc thân thế thật của mình. Ta đã rất vui mừng, ta không phải là một đứa trẻ mồ côi, hay một đứa Máu Bùn ngẫu nhiên được ban cho sức mạnh, ta, là kẻ cuối cùng của dòng họ Gaunt còn lại trên đời, là hậu duệ cao quý của Slytherin vĩ đại. Ta cảm thấy tự hào, đồng thời cũng ghê tởm dòng máu của tên Muggle đã phản bội mẹ ta. Tên đàn ông đáng chết đã bỏ rơi mẹ ta cho tới chết, bỏ rơi đứa con trai do hắn sinh ra. Dù là một lỗi lầm, nhưng người mẹ đó cũng quá yếu đuối, ta cảm thấy thương hại cho bà ta. Vì tình yêu ngu ngốc bỏ đi để rồi cuối cùng chết khi ta được sinh ra. Bỏ lại ta, bơ vơ mãi mãi trên cõi đời này.
Nhưng giờ đây, trong tâm trí của ta đã có một hình bóng, một người, có lẽ cô bé cũng nói được Xà ngữ như người mẹ mà ta chưa từng biết đến. Có lẽ vậy. Ta thích ngắm nhìn mỗi khi cô bé ngủ, cô đứng đó sống động hoạt bát ta cũng đều ưa thích. Một cảm giác khó chịu trong lòng. Ta không hiểu được cảm giác đó. Nhưng vẫn vô thức mỗi đêm khi đi vào giấc ngủ mà tìm đến nó. Vì nó mang lại cho ta một cảm giác dễ chịu. Có lẽ những người lạ mà như đã thân quen từ lâu đều có một sợi dây liên kết giữa hai người. Buộc chặt ta bước đến bên cô.
Ta cũng không hiểu tại sao khi ta bất chợt bị hất văng ra khỏi đó. Như có một lực đẩy vô hình, ta không thấy được kẻ phá ngang kia, thật bực bội tỉnh giấc giữa đêm. Rồi lần thứ hai khi chạm trán kẻ đó, ta đã biết được hắn là ai, theo như ta tra cứu thì kẻ đó chính là Ma Vương Lucifer, hình dạng của hắn được vẽ lại vô số lần trong những quyển sách Hắc ám.Kẻ tự xưng là Chúa tể Hắc ám như ta ấy vậy mà lại bị hắn nhốt vào một căn hầm. Tuy hắn chỉ nhốt được một phần tâm trí của ta ở đó. Nhưng những chuỗi ngày đó thật kinh khủng. Ta vẫn thức dậy, ra ngoài làm việc, đọc sách, liên lạc cùng đám thuộc hạ như mọi khi, nhưng một phần tâm trí ta ở đó lại thanh tỉnh. Ta thấy rất rõ xung quanh chỉ là một màn u tối mênh mông, ta ngồi rồi lại đứng, đi lại giữa màn đêm đen vô định. Những ký ức tồi tệ cứ liên tục hiện về trong tâm trí ta, phá ngang những hành động thường ngày.
Ta lại nhớ về quãng thời gian ở cô nhi viện. Đã rất lâu rồi, ta không có cảm nhận được cảm giác sợ hãi như những ngày còn bé. Cảm giác tuyệt vọng khi phải đấu tranh giành giật đồ ăn mỗi ngày ở cô nhi viện. Ta đánh nhau với lũ trẻ đến sứt đầu mẻ trán, người cứ vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới. Nhưng những đồ ăn đó cũng đâu phải là thứ dễ chịu gì. Bánh mì thì mốc xanh, đã chuyển sang vị chua loét. Những chiếc bánh nướng từ bột ngô cứng như đá, cho tới những bữa chỉ có cám bột mì đen mà quấy lên với nước làm thành một thứ bột đặc sệt đen quánh không mùi vị mà ăn vào để sinh tồn. Có những hôm ta bị những đứa lớn hơn đè lại đánh, ba bốn tên liền, đánh đến khi ta bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã không còn lại gì ăn.
Bà Cole và tất cả mọi người đều sợ hãi năng lực sinh tồn của ta, sợ hãi những hành động ta làm để bảo vệ chính bản thân mình ở cô nhi viện, nếu ngươi nói ngươi là một đứa trẻ không có gì trong tay, ngươi rất muốn một đồ vật, ngươi có ăn cắp nó không? Ngươi đã từng ăn cắp hay chưa?
Bởi vì ta không giống với người thường.
Bà Cole nói ta chính là đứa bé kỳ lạ
nhất mà bà. ta từng gặp. Rất không giống người thường, việc sống chung trong một tập thể cũng không phải là một việc tốt.
Trước khi ta lên năm tuổi ta thường xuyên bị đánh, cho tới tận khi ta bộc phát được ma lực pháp thuật trong người. Thì bọn trẻ lại quay sang ta mà thì thầm to nhỏ, chúng lập hội và cô lập ta, cũng được thôi. Ta thích khi nghe chúng nói: "Đừng thằng lập dị, mày đang làm tao sợ đấy!"
Những ký ức tồi tệ cứ liên tục ùa về không ngớt. Ta đứng đó, vô hồn mà nhìn lại. Ta thấy được ánh mắt của những người trước khi ta giết. Người ta nói, khi còn người ta chết đi, linh hồn sẽ thoát ra khỏi cơ thể phải không? Nói láo. Ta đã giết rất nhiều người. và ta thề rằng, trướckhi họ đổ sụp xuống thì trong ánh mắt đó chỉ có lạnh lẽo tối tăm, ta thề linh hồn nó chỉ càng đi sâu vào khi con người ta chết đi.
Những khung cảnh đó cứ lặp lại không ngừng. Ta không thể nhắm mắt lại, cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy chúng nữa. Ta đã ở đó, linh hồn như bị vạn lấy cạn kiệt, không phải là thoát ra, mà bị giày xéo, cắt xẻ ra thành trăm nghìn mảnh. Ta sợ hãi, ta đau đớn, nhưng đó không phải là nỗi đau về thể xác. Nó như một thứ chất độc không tiếng không hình, như bóng tối đang nuốt chửng ta, chứ không chỉ còn là ta cô độc đứng ở đó nữa. Lần đầu tiên trong đời, ta hiểu được nỗi đau khi linh hồn bị cắt xẻ.
Ta cứ đứng đó, đã mặc kệ tất cả. Đứng đó nhìn những thứ ấy trôi qua mà không còn cảm xúc. Linh hồn ta chỉ như một đốm lửa yếu ớt, ta yếu ớt hơn bao giờ hết, không có hình dạng để sống, chỉ đứng đó như một linh hồn lãng du, như những con ma lạnh lẽo. Rồi bất chợt một làn ánh sáng chói mắt, cửa mở ra. Cô bé ấy, chính cô bé bước ra từ vầng sáng trắng ấy hiện ra. Cô bé của ta. Cô bé đang cười với ta ư? Ta? Cái gì thế này? Ta không có nhìn nhầm. Cô bé đang cười, nụ cười ấm áp nhất mà ta từng thấy. Cô bé nhanh như tia nắng chạy lại gần phía ta, ta đứng đó bất động, ta không thể dùng suy nghĩ để khiến bản thân di chuyển được. Ta bất lực còn cô bé thì ôm chầm lấy ta, cô bé ôm ta thật chặt, một luồn hơi ấm tỏa ra từ làn da cho tới tận sâu trong ta. Nóng như lửa, cuộn trào qua huyết quản. Ta, vậy mà lại có thể cảm thấy được trái tim mình. Đúng là nó, trái tim ta, có chút khó chịu. Ta không thích cảm giác khó chịu này nhưng hơi thở đã bán đứng ta. Ta không thể liều mình mà thở hắt ra. Ta không hiểu nổi? Ta cũng chưa phải không từng tiếp xúc với ai. Nhưng giờ đây. Lại là một cảm giác ta chưa từng cảm nhận bao giờ.
Em gần sát bên ta đến vậy. Ta không thấy được khuôn mặt em nhưng ta cảm nhận được sự thân thiết, dịu dàng đến vô cùng. Đưa ta ra khỏi nơi kinh hoàng đó. Những ngày sau ta đã không thể gặp lại em được nữa. Ta sợ, nếu ta lại mắc kẹt ở đó. Nhưng ta lại mê luyến cái cảm giác cuộc hành trình trong giấc mơ ấy.
"Sợ hãi sẽ đưa ngươi tới một nơi xa lắm." Cô ấy đã nói như vậy. Một câu nói tối nghĩa, hệt như phong cách lão già Dumbledore vẫn hay lên mặt giảng giải đạo lý. Ta không thích điều này, nhưng cũng không phát sinh cảm giác chán ghét. Ta trái lại hiểu được. Đúng vậy, nỗi sợ hãi cái chết đã đưa ta tới những quyết định không ngờ. Việc tạo ra Trường sinh linh giá cũng là một trong số đó. Ta tạo ra chúng, nhưng cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với một linh hồn khi bị cắt xẻ thành nhiều phần, ta có hỏi giáo sư Horace nhưng không thu được kết quả. "Kinh dị, loại người nào mà lại cắt xẻ linh hồn mình ra tới bảy phần chứ?" Đó là câu trả lời ta không mong muốn nhận được. Nhưng ta vẫn làm, một cái rồi lại thêm một cái, ta muốn đạt được mục tiêu là con số bảy. Một con số pháp thuật quyền lực. Biểu trưng cho 4 nguyên tố và 3 đặc tính trong Giả kim thuật. Ta đã làm, đã khiến hình dạng bản thân vì chịu ảnh hưởng của việc cắt xẻ linh hồn mà biến dạng.
Ngày ta phát hiện ra bản thân đã không còn là bản thân nữa. Nhưng có là gì.Ta là người đã đi xa nhất trên con đường dẫn tới sự bất tử. Vẻ ngoài chỉ là vật trang trí. Cái vẻ đẹp theo lời mẹ ta thì là bà mong muốn ta nhận được từ người bố đáng khinh. Ta cũng không cần. Quyền lực và vĩnh hằng mới là tất cả. Ta muốn vươn lên đạt được tới đỉnh cao của phù thủy. Một đỉnh cao trước đây chưa từng có. Xa hơn cả lão Dumbledore. Ta đã bạt mạng đi tới đó mà không thèm để ý tới hậu quả.
Cô ấy nói đúng, sợ hãi đã đưa ta đi tới những điều bất ngờ. Bất ngờ đến đau đớn như khi ta phát hiện ra cảm giác linh hồn bị cắt xẻ, linh hồn không đầy đủ lay lắt trước nỗi đau là như thế nào. Ta đã hiểu. Đã biết được cái sự thật kinh khủng về cảm giác ấy. Nơi đó là địa ngục ư? Địa ngục lại không phải như là trong miêu tả của truyền thuyết với những vạc dầu sôi và những cảnh móc gan, móc thịt tra tấn của lũ quỷ. Địa ngục là nơi linh hồn ngươi ở đó. Lay lắt đứng trước nỗi đau suốt cả cuộc đời ngươi. Lặp lại luân hồi, không có điểm kết.