[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Vị giáo viên mới


trước sau

- Bồ nói giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn mình chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó sao??? LiLy chạy theo bọn trẻ nhà Slytherin mà bỏ xa đám bạn Gryffindor thường ngày cô vẫn tụ tập cùng với lại hỏi.

- Chính hắn ta. Sabrina nghiến răng ken két.

- Hèn gì mình thấy hắn quen mặt vật, chính là người đàn ông chúng ta đã nhìn thấy trong Lều Hét đó. Snape một bên góp ý.

- Khi đó tối quá. Mình không có thấy được gì. Chính xác thì, tất cả sự việc ngày hôm đó mình chỉ nhìn thấy mờ mờ, khung cảnh như bị một màn sương trắng che mắt, mình chỉ nghe được hắn. Sabrina một bên cúi đầu nhớ lại ngày hôm đó, cô bé dường như bị nhấc bổng linh hồn lên, đi về một nơi rất xa, mà khi tỉnh lại đã không còn nhớ được nhiều sự việc xảy ra ngày hôm đó nữa.

- Hắn chính là một kẻ mang body-language của một con động vật. Snape buông những lời cay nghiệt.

Thật may mắn rằng hắn đã không thần tượng Voldemort như đã từng làm ở kiếp trước. Cho dù hắn có là điệp viên hai mang của cụ Dumbledore, không phải cũng chính vì ông cụ nắm được cái bí mật tình yêu của cả đời hắn hay sao. Kiếp trước, Snape thần tượng Voldemort là ở sự vĩ đại cùng học thức uyên bác của kẻ kia. Ấy vậy mà kiếp này, lại đổi hướng chán ghét chỉ vì sự xuất hiện của một người.

- Hắn chính là tên đã đóng góp cho vấn đề tăng trưởng dân số quá nhanh của phù thủy và cả Muggle đấy. Sabrina một bên châm chọc nói. Thế là bọn trẻ đều cười ầm lên.

Bọn trẻ bước tới Chăm sóc sinh vật Huyền bí đầu tiên của học kỳ năm nay. Lớp Chăm sóc sinh vật Huyền bí nằm gần khu rừng lớn, là một cái sân hình tròn rộng lớn vào hàng rào bằng đá bao quanh, ở giữa có những cái chòi gỗ cũ kỹ, bên dưới đầy nhóc những bao tải thức ăn cho thú nuôi.

Sabrina như bắt gặp được vàng, từ nay cô sẽ biết chỗ đi tìm thức ăn cho đám sinh vật ở đây rồi. Phải nói là cô rất nhớ đám Nifflers nha, có lẽ bây giờ thì chúng đã lớn đến bắp chân cô rồi cũng nên. Còn cả đám Porlocks nữa chứ, những con thú với cái mặt là đầu trâu và bờm xờm những đám lông đỏ chói, thường dụi đầu vào cô mỗi khi nhận được thức ăn.

Lupin, đã xuất hiện từ rất sớm, đang tận tay bón thức ăn cho lũ thủy quái chân bạhc tuộc Grindylow, bọn thủy quái với cái đầu tròn vo và cái miệng nhe to quá cỡ, đang liên tiếp bám những xúc tu vào thành chậu, thi nhau bật người lên để cướp giật thức ăn. Trông cậu đã khá hơn hôm trước khi còn ở trên chuyến tàu tốc hành, dã đã bớt tái xanh. Nhưng bộ dáng lẫn lôi thôi, lếch thếch như mọi khi, cái cà vạt đã ngả màu vắt vẻo một bên trên cổ áo. Cậu cười chào bọn trẻ. Từ ngày, Sabrina hẹn hò với Sirius, cả hai bên đã trở nên thân thiết hơn, điều không thể tin được là, đến Snape, bọn họ cũng cảm thấy không còn nghi kị, ghét bỏ như trước đây nữa. Đằng nào thì Potter cũng theo đuổi Lily trong vô vọng thôi, nên Lily là bạn của cả hai phe.

Giờ vào lớp, lão Hagrid điểm danh, hôm nay, hai nhà vốn có thành tích ghét nhau như nước với lửa, thề nếu như hạ bệ được kẻ kia thù dù cho có làm mất điểm Nhà cũng sẽ được bao che. Hai bên đã giao chiến suốt 1 năm học qua, giờ đây, lại đặc biệt hòa hoãn.

Cái sự hoãn binh trong không khí này bắt đầu được thổi bùng từ phía Sabrina, đang đứng ngay cạnh Sirius, chứ không phải là kẻ tóc đen Snape kia. Bọn họ đứng gần nhau đến độ thiếu điều trông như đang ôm ấp nhau tại lớp học. lão Hagrid cười xuề xòa:

- Thấy chưa, ta vẫn nói những sinh vật huyền bí thì sẽ gắn kết nhau mà.

Nói rồi lão quay đầu vào trong khu rừng bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên, kéo to, nhíu nhỏ của lũ trẻ. Lôi ra một con ngựa con lớn, lão Hagrid đi cùng những con ngựa mà trông như hai kẻ đồng đẳng cùng ngang tài trong một bộ môn thi đấu vật hạng nặng. Lông nó vàng mướt, đứng hiên ngang kiêu hãnh ngẩng mặt lên trời. Dậm dẫm những chiếc chân gạc mà hí vang một tràng dài, đem đôi cánh trắng muốt như thiên sứ đập đập vài cái. Một con vật đầy kiêu hãnh.

- Nào các trò, ai xung phong lên cho những con Abraxan này dùng chút rượu Whiskey nào? Nhưng hãy nhớ phải cẩn thận. Nó có thể đá văng các trò ra xa cả vài thước nếu như chúng cảm thấy không được tôn trọng. Không một kẻ ngu ngốc nào lại muốn đi nhục mạ một con Abraxan kiêu hãnh đâu. Dễ lắm.

Nói rồi ông chỉ vào Snape, điệu bộ vẫn đang không được nhiệt tình nhất lên thử. Snape bước từng bước thật cẩn thận đứng lại trước mặt con Abraxan.

- Nào, hãy cúi chào nó đi, trò Snape.

Snape gập người, cúi chào con ngựa, cái mũi khoằm của nó như thể cắm sâu vào mặt đất đến nơi. Rất nhanh ngẩng dậy. Thấy con vật cũng đang cúi chiếc cổ dài với lông bờm trắng muốt chúc đầu xuống mặt cỏ, cúi chào cậu. Snape liền mỉm cười, bộ dạng đã bớt căng thẳng đi phần nào.

- Được rồi, nó thích trò đấy. Nào, hãy lại đó, đưa tay lên vuốt bờm con ngựa. Thật nhẹ nhành thôi, phải nhớ là thật nhẹ nhàng thôi.

Snape bước gần lại, lấy hết dũng cảm vuốt nhẹ bờm con ngựa. Những sợi lông trắng muốt dài đang rủ xuống kia mềm mại lắm, cảm giác mịn mượt, mát lạnh lướt qua lòng bàn tay.

- Được rồi. Được rồi. Các trò đều đã thấy. Giờ hãy đổ Whiskey ra thùng, lặp lại động tác cúi chào, sau đó
vuốt lông, và đẩy thùng Whiskey đến trước mặt con Abraxan, các trò đã nghe rõ chưa hả? Mười điểm cho Slytherin.

Lão nạt bọn trẻ. Một bên vẫn đang không ngơi ngớt tay chân chăm sóc, chải lông cho những con Abraxan khác. Một vị giáo viên tuyệt vời cho bộ môn này. Tiếp theo là hai tiết Độc dược, thầy Slughorn chẳng hiểu vì sao, cả ngày hôm nay đều vui mừng ra mặt. Ông còn rất rộng rãi, cộng thêm cho mỗi Nhà 5 điểm chỉ vì đã sử dụng chiếc cân tiểu ly, để cân chính xác món tảo rồng cong queo cho món thuốc Calming Draught của bọn trẻ. Một loại thuốc giúp chống shock, giảm trầm cảm và khiến kẻ uống vào không còn cảm nhận được nỗi buồn nữa.

Sabrina ngồi cùng một tổ với Sirius, Snape ngồi một mình, hắn không thèm ghép tổ với bất cứ ai hết. Hai bên ganh đua hết sức lực, như thể chạy đua marathon cực ly ngắn, thi nhau chới với giơ tay phát biểu nhanh như tên bắn, chỉ hận kẻ kia giơ trước mình. Một bên thì Sabrina liến thoắng cắt cắt nghiền nghiền rễ cây nê, liên tục chăm chú như một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm. Còn Snape một bên thì điệu bộ thành thục, vẩy đũa đưa nhưng chiếc lọ thủy tinh dài dài đựng máu rồng đỏ lòm rót vào cái vạc từng lọ một.

Cuối cùng kết quả là cả hai cùng chạy lên nộp bài cùng một lúc khiến thầy Horace cười hà hà hài lòng, thưởng thêm cho mỗi đứa 5 điểm, đám học sinh còn lại về nhà viết một bài luận dài nửa cuộn da dê về tác dụng của cây bả sói.

- Cậu có thể ngừng thân thiết với Snivellus như vậy trước mặt mình hay không hả?

- Mình cả buổi đều là ngồi với cậu, con mắt nào của cậu nhìn thấy là mình thân thiết với Snape chứ hả? Sabrina lùi lại, giọng nói khô khốc.

- Hai người đã ganh đua rất nhiệt tình còn gì. Sirius giọng đầy mùi dấm chua, hiển nhiên ghen tức nói. Hắn đã không vừa mắt cái tên đầu bóng nhẫy đó từ lâu.

- Cậu Sirius, xem ra cậu cũng có năng khiếu cướp ngôi Ảnh Đế từ tay mình lắm đấy? Cậu ăn cắp lại còn la làng àh? Mình chính là vì muốn kết quả của chúng ta cao hơn Snape để cậu không bị bẽ mặt vì làm nổ nồi quặng trong tiết Độc dược đấy.

Nói rồi cô bé chạy biến đi, đôi mắt còn hồng hồng. Cô không biết đã đi bao xa nữa, sao đường đi từ nơi đây tới Đại sảnh đường lại xa đến như thế chứ. Giờ ăn trưa, Sirius ngồi bên dãy bàn Gryffindor cứ thi thoảng lại ném những ánh mắt hối lỗi về phía cô. Mà Sabrina thì không phí thời gian đâu quan tâm, đang bàn tán chuyện sôi nổi với Murphy về việc liên tục đội sổ bảng xếp hạng trong 13 năm của đội Chudley Cannons.

Nhưng, Sabrina không thể nào vui nổi tới một lần. Từ bữa điểm tâm trong Đại Sảnh đường trở đi, mọi việc cứ tuột dốc không phanh. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa (hôm nay nó mang một màu mây xám mờ mịt). Cho tới việc chốc chốc nó lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía nó là thứ hai. Cái cảm giác có người đang theo dõi ngươi khiến người ta lạnh gáy mà khó chịu. Nếu như, có tới hơn hai đôi mắt đang nhìn thì sao? Nó kêu trời.

Mà hai chủ đề được bàn tán xôn xao nhất ngày hôm nay của bọn trẻ là gì. Một, là chuyện hèn hò của Sabrina với Sirius Black, bọn trẻ bàn tán xì xầm, mắt lớn mắt nhỏ nhìn lại về phía Griffìdor như thể một kẻ phản bội lòng tin ghê ghớm lắm. Mà đám ánh mắt của phe còn lại chính là đám nam sinh thì đang tiếc nuối nhìn về phía Sabrina.

Chuyện thứ hại, chính là việc Murphy lúc này đã đứng lên đi lại được như một người bình thường. Nguyên nhân cũng chính là khi Sabrina kể lại chuyện của cậu bé cho ông bà Sandal nghe. Khiến hai người già cả nổi lên tình thương vĩ đại. Đã rất nhanh chỉ trong có 1 ngày, gửi thư đến cho gia đình McNully, nói là có thể đưa con trai bọn họ là Murphy tới bệnh viện thánh Mungo để ông bà Sandal giúp đỡ trong việc điều trị đôi chân hay không?

Bà McNully mừng rơi nước mắt, vội vàng đồng ý. 3 ngày sau tức tốc đưa cậu con trai tới bệnh viện thánh Mungo. Mà ông bà Sandal lúc này cũng đã cùng Sabrina chế tác ra một con quay Atomb lõi Tứ thứ hai, chiếc duy nhất sau chiếc còn lại đang ở trong tay Voldemort. Tiến hành một cuộc đại phẫu đưa con quay phát ra năng lượng như một cục pin nhỏ không ngừng vào trong người cậu bé. Hoàn hảo khiến cậu có thể cử động đi lại như một đứa trẻ bình thường.

Bà McNully khóc đến sung cả mắt, liên tục cảm tạ ông bà Sandal. Mà bệnh viện thánh Mungo, lại một lần nữa nhờ ơn của gia tộc Sandal, phất lên như diều gặp gió, Viện trưởng Léon thì khẳng định ông không gì không làm được. Nhưng tuyệt nhiên, thông tin bí mật về nguyên nhân thực sự là cái Atomb lõi Tứ lại bị giấu tuyệt đi không chút tăm hơi. Ai cũng chỉ nói đó là do tài năng của viện trưởng Léon mà thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện