Ta bước đi, bước chân nhẹ bẫng, có hơi đau khi cử động quá mạnh, nhưng toàn thân thể ta run lên vì hạnh phúc cùng sung sướng. Ta đã có thể nghe thấy tiếng nhạc bên tai như rõ hơn, hương thơm tối nay như thơm hơn, và cảnh vật thì đẹp tuyệt vời. Ta cảm thấy như không còn là chính mình nữa, đắm say trong biển tình. Nếu giờ mà có người nói rằng ta gọi tên hắn trong giấc mơ ta cũng đồng ý với điều đó.
Buổi sáng tiết Độc dược, thầy Slughorn đã nhìn ta đầy ý nhị khi thầy cứ tủm tỉm tười rồi liên tục nói là: "Tuổi trẻ mà." Khi ta hỏi mượn lớp độc dược của thầy ngoài giờ để kiếm chút nguyên liệu. Ấy vậy mà thầy còn rất sảng khoái cho ta vào tận kho nguyên liệu riêng của thầy, thích lấy gì thì lấy.
Thì ta làm một chút thuốc phòng tránh ấy mà, Thomas có hỏi ta rằng hắn có thể lấy ở chỗ bà Pomfrey nhưng ta đã từ chối và nói rằng bản thân mình có thể chế được. Hắn lại kiên quyết muốn điều chế thuốc cho ta. Ta lại cảm thấy thời gian này chúng ta nên ít gặp mặt nhau thì hơn. Chẳng là gần đây ta có chút trống rỗng, sau khi rời khỏi hắn đêm đó. Ta đã nghĩ không thông một vài chuyện và nhất quyết cho rằng bản thân mình nên tập trung vào trận đấu Quidditch diễn ra vào cuối tuần sau thì hơn.
Mà ta cảm thấy uất ức mà không thể chối cãi được mỗi khi Snape nhìn ta và nghiêm túc khẳng định rằng ta đã động tình rồi. Sirius sau đêm vũ ta nghe được đám sư tử con nhà Gryffindor nói cậu ấy đã khóc suốt một đêm. Ta đau lòng, mỗi khi có tiết học lại chạm mặt cậu. Ta cũng không biết phải mở lời sao với đám Potter khi cậu ta cứ vứt cho ta những cái nhìn đầy căm ghét. Nhưng Sirius đã nói rằng chúng ta vẫn sẽ là bạn với nhau. Nên ta đã vui vẻ đồng ý điều này.
Sáng ngày Chủ Nhật, vơ vội hai cái xúc xích ăn một lèo rồi ta bị Huynh trưởng Malfoy kéo đi liền. Nói rằng tới sớm để xem địa điểm cùng thời tiết và thảo luận lại chiến thuật một lần nữa. Đội trưởng Malfoy hiển nhiên muốn chiến thắng trận này một cách dữ dội. Sau khi thay xong quần áo, ta đứng ra nghe Lucius Malfoy phổ biến chiến thuật lại cùng cả đội.
- Vì hôm nay trời nắng, nên các em hãy tránh ra chỗ râm mát và dễ quan sát hơn nhé. Nhưng tuyệt đối khi đã giữ bóng và di chuyển hãy di chuyển ra trước ánh mặt trời, có thể làm chói mắt đối phương. Đội chúng ta sẽ cần đạt được 210 điểm trong trận đấu này để giành Cúp vô địch trước Gryffindor. Các em đã nghe rõ chưa?
Cả đội đồng thanh dạ rõ rồi Lucius Malfoy quay ra nói riêng với Sabrina:
- Em phải nhớ, hãy chơi cầm chừng và thu hút sự chú ý của James Potter sang hướng khác. Bằng bất cứ thủ đoạn nào cũng được. Trong khi anh sẽ bảo vệ gôn và những người còn lại sẽ cố kiếm cho được 60 điểm dẫn trước. Sau đó em có thể bắt trái Snitch. Và hãy nhớ phải bắt được. Không cho Potter một cơ hội nào hết. Em nghe rõ chưa?
Hắn nhìn ta khuôn mặt nghiêm túc, trông rất trầm trọng như thể chúng ta đi ra tham dự Cúp Quidditch Thế giới không bằng. Ta gật đầu kêu đã rõ rồi bước ra sân cùng cả đội.
Sân Quidditch hôm nay nắng đẹp lạ thường, trải mình xuống trước thảm cỏ ánh lên xanh mát. Ta đưa mắt một vòng tìm kiếm, Thomas đang ngồi trên bục giáo viên ngay cạnh là Murphy McNully, người đã thành công đạt được mong ước của cậu ta là trở thành một Bình luật viên Quidditch. Ta cười với Murphy nhưng Thomas lại đáp lại ta bằng một nụ cười còn chói mắt hơn. Ta hoa mắt mất thôi, hôm nay cụ Dumbledore cũng đến xem trận đấu.
Ta còn căng thẳng hơn khi Snape ngồi đó cùng đám Sirius, Lupin và Peter đang giơ khẩu hiệu cổ vũ ta chen lấn với tấm băng rôn cổ vũ Gryffindor của Sirius một cách kịch liệt. Thầm cảm ơn Snape, ta bước lên cây chổi. Nghe tiếng Murphy vang vọng cả sân đấu:
- Thật là một ngày đẹp trời cho một trận đấu Quidditch, với 98,3% số ghế đã kín người mong chờ ở đây. Đây là một trận đấu quan trọng khép lại mùa giải Quidditch của trường Hogwarts năm nay.
Ta thấy Đội trưởng Malfoy bắt tay với Heznandez, đội trưởng nhà Gryffindor như thể bóp nát được tay người kia. Họ nhìn nhau tóe lửa. Cô Hooch thổi còi ba tiếng rồi hô vang:
- Một...hai...ba...Lên chổi!!!
Ta kẹp chặt cán chổi nơi chân mình, lấy đà, bay theo cùng cả đội theo hình chữ V lên không trung. Dẫn đầu là Đội trưởng Malfoy đã bay về phía gôn nhà.
- Vâng và Alicia, rất nhanh đã có được trong tay mình trái Quaffle, giữ chặt trái banh trong tay, có phải chúng ta đang chứng kiến chiến thuật Parkin Pincer ngay bây giờ hay không?
Ta nghe tiếng Murphy và nhìn lại thấy Alicia bên Gryffindor quả thực đang giữ trái Quaffle, nhưng cô không thể xông phá hàng phòng ngự đang kẹp cặt hai bên mình là hai Truy thủ nhà Slytherin là Lucy Steeler và March Anthony. Đối diện họ đang bay tới như tên bắn là Tấn thủ nhà Slytherin, Nathan Parker.
- Và Nathan Parker đã thành công lấy lại được trái Quaffle cho đội mình. Anh đang lao đi như tên bắn, phá tan hàng phòng ngự của Gryffindor. Đây sẽ là bàn ghi đầu tiên nếu như Nathan Parker còn có dự định khác...Vào...MƯỜI ĐIỂM ĐẦU TIÊN CHO GRYFFINDOR.
Sabrina quay lại thấy Potter đang lao vút đi về phía khán đài Gryffindor. Cô bay theo sát nút đảo mắt nhìn để nắm chắc rằng bản thân mình không bỏ lỡ một trái banh bằng vàng. Nhưng không có trái banh nào cả, còn một trái Bludger đen bự chảng thì thành công đập về phía cô.
- Vâng, một cú, chỉ với một cú là đánh văng được trái Bludger hung hãn. Người bình thường thì đã gãy tay rồi. Chúng ta có nên đặt niềm tin nơi bàn tay vàng của Sabrina hay không?
Đám rắn con nhà Slytherin lại hú hét lên ầm ĩ và chúng cứ hát đi hát lại cái bài: "Và Potter sẽ hết xấc xược để cho Potter thấy ai mới thực sự là vua của chúng ta. Vua của chúng ta, Slytherin, Sabrina muôn năm!!! Và Potter sẽ không bắt được một cú nào cả, Potter thúi hoắc ơi!!!"
Sabrina có chút buồn cười, lắc lắc cổ tay tê rần của mình. Cô bé bay vụt đi như thể bắt được trái Snitch, cô bé quay ngoắt gập người lại trên cây chổi, ghìm cả hai chân xuống để thực hiện một cú quay drifting bất ngờ. Cùng một chiêu Wronski Feint cũ rich, mà Potter thành công mắc bẫy tới hai lần. Cậu ta bay loạng choạng để định thần lại. Tiếng Murphy lại vang vọng lên bên tai Sabrina:
- Lucius Malfoy quả là nóng nảy, nhưng Angelina của Gryffindor đã có cho mình trái Quaffle trong tay và cái lưới trong tim. Vào...Ageline thực hiện một cú Blitzen Ballet tuyệt đẹp. GRYFFINDOR MƯỜI ĐIỂM. Nâng tỷ số lên 30-10. Điều hay nhất để thực hiện chiến thuật là một sự đánh lạc hướng thông minh...Holly Long đánh bật một cú Bludger đang nhăm nhe tông thẳng vào Lucy Steeler. Một Tầm thủ nhà Slytherin đã cho chúng ta một dấu hiệu. Có vẻ như Lucy Steeler đã có trong tay mình trái Quaffle, cùng với đồng đội, một cú lừa ư?...Hai Tầm thủ nhà Slytherin đang thực hiện Thimblerig Shuffle, một bí kíp do chính tôi phát minh ra, để gây bối rối cho đội đối thủ. VÀO SLYTHERIN NÂNG TỔNG SỐ ĐIỂM MÌNH GHI ĐƯỢC LÊN 40-10.
Nhanh thôi, 2 cú nữa thôil. Nãy giờ Sabrina cứ phải canh phòng kẻo Potter thấy được trái Snitch đồng thời tìm kiếm xung quanh mà còn phải lách mình tránh những cú tông trực diện của trái Bludger ngớ ngẩn kia. Cô bay xoay mình nhiều vòng lớn trong không trung.
- Nathan Parker lại một lần nữa thành công chiếm được trái Quaffle từ tay Alicia Skiving. Nếu bạn nghĩ Nathan sẽ không thể nào thực hiện được hành động này, hãy nghĩ lại! VÀO SLYTHERIN 60-10.
Đây là thời điểm để bắt trái Snitch, Sabrina bay thụp xuống phía dưới khán đài phía khán giả. Vút mình đi theo hình bóng trái banh vàng đang liên tục đập cánh lẩn trốn. James theo sót phía sau cô. Vừa đưa mình kéo chiếc chổi chúc lên trên, quay lại đã không thấy trái Snitch đâu nữa. Cô cắt đuôi Potter rồi lại lượn một vòng qua cột gôn tìm kiếm trái banh vàng đã thành công lẩn trốn.
Bỗng ngay đằng sau Potter là trái banh vàng đang liên tục đập cánh quẫy rít. Ta giật bắn mình mà phóng bổ về phía cậu ta. Gào lớn lên ư...ưuuu như thể sắp xông trận chiến đấu sinh tử không bằng. Potter hhiển nhiên giật bắn mình trước hành động hung ác của ta, cậu ta chợt nhận ra điều gì. Cậu ta ghìm cây chổi lại, đổi hướng nó trong không trung. Quay lại với tay bắt lấy trái Snitch sau lưng. Trái Snitch bay tít lên trên cao nữa.
Sabrina đuổi theo sát nút. Với cả tay nhoài người ra trước chổi mà bắt lấy trái banh trong một tích tắc. Potter cào xước cả mu bàn tay cô.
- Ta bắt được nó rồi.
- Và trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Slytherin với tỷ số 210-10. Đay chính là những khoảnh khắc Quidditch thuộc về.
Ta nghe thấy tiếng Murphy vang vọng, tươi cười nhìn xuống phía khán đài. Nhưng bên tai ta lại nghe thấy một tiếng phụt rất mạnh. Ta bàng hoàng quay người lại, thấy James Potter đang đứng trên cây chổi của nó. Mặt nó kinh hãi cùng lắp bắp ú ớ nơi cổ họng. Mà cổ họng cậu ta thì đang có một thanh sắt đen nhọn xuyên qua. Thanh sắt rất dài. Ta nhìn theo thanh sắt về phía một con Thestral đen to lớn. Trên người nó là một kẻ mặc áo choàng đen, khuôn mặt hắn trắng bợt bạt. Và giữa trán thì có một chấm xanh hình con thoi.
Hắn ra tay rất nhanh gọn, rất tàn độc. Trước con mắt kinh hãi của bao người, trong đó có ta. Hắn rút thanh nhọn đen ra khỏi người Potter. Cậu ta nhào ngã khỏi cây chổi của mình. Ta kinh hãi lắp bắp, rút đũa phép ra chỉ vào thân ảnh đang rơi xuống cả trăm mét kia:
- Arresto Momentum!!!
Cơ thể Potter chậm lại rồi rớt bịch xuống nền cỏ. Ta điên cuồng bay lại, chạy về phía cậu. Giơ đũa phép lên đọc:
- Vulnera Sanentur!!!
Thầm cảm ơn Snape đã phát minh ra phép chữa lành vết thương bằng bùa cầm máu cao cấp này. Ta đứng đó tận cho tới khi cô Hooch cùng Heznandez chạy tới. Trên mặt hai người bọn họ chỉ còn là kinh hãi tột cùng. Thầy Dumbledore cũng chạy vội tới bên Potter để xem tình hình. Lũ trẻ dạt ra một bên cho thầy.
- Sabrina đã xử lý vết thương rất tốt. Cô Hooch hãy đưa cậu Potter đay vào bệnh xá gặp cô Pomfrey ngay lập tức.
Thầy Dumbledore chưa bao giờ tức giận như thế. Trông mặt thầy phừng phừng nộ khí, và nơi cặprâu dài thì đã quặp lại khum khum như nén giận. Cụ hiển nhiên là tức giận lắm vì một học sinh trong trường lại có thể bị thương trầm trọng như thế. Thomas kéo tay qua một bên:
- Em cần chiến thắng chứ không cần mạng nữa hả?
- Em, lúc em quay lại mới thấy hắn ở đó. Hắn.
Ta khóc nấc lên. Thomas lại an ủi ta rồi bảo ta hãy trở về Phòng sinh hoạt chung theo Lucius Malfoy ngay lập tức. Còn hắn thì cùng các giáo viên khác đi điều tra kẻ lạ mặt kia. Ta nhìn hắn, nhắn nhủ hắn hãy thật cẩn thận đừng để bản thân bị thương. Hắn còn kênh kiệu mà nói: "Kẻ làm ta bị thương được không nhiều đến như thế đâu." Rồi ta theo Lucius Malfoy trở về phòng sinh hoạt chung của những con rắn.
Lucius chiến thắng mà mặt mày nghiêm trọng lắm, trông hắn căng thẳng như thể trận đầu vừa rồi chưa từng diễn ra vậy. Ta ngồi thụp xuống chiếc sofa bên cạnh lò sưởi. ta cảm thấy nóng bừng bừng, gạt đi lớp tóc mai dính bết mồ hôi, tháng Một mà lại nóng như vậy sao?
Ta chỉ choàng tỉnh khi Snape gọi ta:
- Sabrina, cậu có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không? Tên kia chỉ cách cậu có gang tấc nữa thôi. Ngộ nhỡ hắn xiên luôn cả bạn thì làm sao?
- Lúc đó tớ đã không để ý. Nhưng bùa phục hồi Vulnera Sanentur của cậu rất tuyệt đấy Sev! Ta vẫn ngơ ngác nhìn hắn.
- Đương nhiên. Tớ cũng không ghét Potter đến nỗi muốn thấy cậu ta chết. Nhưng cậu phải hết sức cẩn thận. Những ngày này chỉ được ở trong trường thôi biết chưa?
Snape lại mở quyển sách Độc dược dầy cộp của mình ra ghi chép chăm chú. Mà Sabrina thì thấy váng cả đầu. Đúng là sau cuộc tấn công cô nên ở lại trong trường thì hơn. Còn đám Niffler thì sao, còn bọn Porlock nữa, thật đau đầu.
Ta ngồi đó một lúc mới định thần lại được. Ta phải đi thăm Potter. Ta bước qua bức chân dung, đi thẳng tới khu bệnh xá ngay gần Đại sảnh đường. Potter vẫn đang ngủ nên bà Pomfrey đã từ chối không cho bất cứ ai vào thăm hết. Bà nói cậu bé cần được nghỉ ngơi.
Rồi ta nghĩ tới Thomas, hắn ta đã trở về chưa. Vậy là ta lại leo một vòng lên tòa tháp phía Đông. Văn phòng của Thomas nằm sau chiếc cầu thang qua một cái cửa vòm rất lớn. Ta gõ cửa, không có ai trả lời. Một lúc lâu sau, ta mới thấy cánh cửa hé mở.
Ta bước vào trong, nhìn Thomas đang khập khiễng đi lại khó khăn, bước thấp bước cao ngồi thụp xuống trên chiếc ghế sau bàn dậy học. Phía dưới bắp chân hắn ướt đẫm, một vết cào lớn xé rách lớp vải đen, nhơ nháp đầy máu. Ta chạy vội lại về phía hắn, đưa đũa phép lên hô: "Vulnera Sanentur." Nhưng không có kết quả, vết thương vẫn không ngừng chảy máu, và khi ta xé rách lớp vải đang dính trên vết thương thì thấy xung quanh bắp chân hắn đã thối rữa đen tím lại. Bốc ra một mùi hôi thối khó tả.
- Ta đã thử trị thương bằng phép thuật nhưng không có tác dụng.
- Ngài có
nhìn thấy kẻ khiến ngài bị thương không? Ta phỏng đoán, biết được càng nhiều thông tin càng tốt, mới có thể đưa ra được phác đồ điều trị.
- Một con quỷ, ta tin rằng hắn là một con quỷ vì hắn có một cặp sừng đen dài. Khi ta hất văng hắn đi thì hắn đã bị tuột lớp áo choàng đen. Để lộ ra 6 đôi cánh mỏng như cánh ve, vỗ cánh trong chớp mắt liền biến mất.
- Beelzebub??? Chúa quỷ hay còn được gọi là Chúa ruồi. Hắn làm cái quái gì ở Hogwarts. Ta vuốt cằm cùng hàng trăm câu hỏi.
- Beelzebub là ai? Thomas mặt xanh trắng, cắn răng chịu đau.
- Một trong 7 hoàng tử địa ngục, Beelzebub được biết đến như Chúa ruồi, vốn là một thiên thần sa ngã đáng sợ chỉ xếp sau Lucifer, em trai ta. Beelzebub đại diện cho Phàm ăn, một trong Thất hình đại tội. Nó là một con heo ruồi đáng sợ.
Ta nhìn hắn đau lòng, nước mắt cứ lã chã trên khuôn mặt. Sao dạo này ta lại dễ xúc động như vậy chứ, hay là do sau một đêm xuân "động tình" ta đã nảy sinh thương tiếc vô hạn với Thomas.
- Ngoài việc gây dịch bệnh tràn lan, Beelzebub còn có khả năng chiếm hữu những tên bạo chúa của loài người, thông qua việc đội lốt một kẻ quyền lực hắn có thể gây ra sự hỗn loạn, gieo rắc thống khổ cho nhân loại. Tính cách và sở thích của Beelzebub được ghi chép chi tiết nhất trong sách Testament of Solomon. Theo đó, Beelzebub là một trong những con quỷ được vua Solomon triệu hồi để giúp ông xây một ngôi đền khổng lồ ở thánh địa Jerusalem. Khi hiện ra, Beelzebub đã nói với Solomon rằng: "Ta từng là thiên thần của thượng giới, sáng như Sao Hôm (evening star hay Herperus - một tên gọi của Sao Kim). Ta gây ra sự hủy diệt thông qua kẻ bạo chúa, khiến loài người tôn thờ ma quỷ, khiến thầy tu sa vào dục vọng, làm dấy lên lòng ghen tị của người đời khiến họ giết chóc và tạo nên chiến tranh."
- Hình dạng ruồi của Beelzebub theo mô tả trong sách Dictionnaire Infernal (Từ điển hỏa ngục) của Collin de Plancy. Như vậy, Beelzebub tự nhận mình là Sao Hôm, tức tự cho mình ngang hàng với Sao Mai - morning star - tức Lucifer. Thực ra, Sao Mai hay Sao Hôm đều chỉ chung một hành tinh là Sao Kim (Venus), chỉ khác ở chỗ tên gọi. Khi Sao Kim được nhìn thấy lúc hoàng hôn, nó được gọi là Sao Hôm. Ngược lại, khi được nhìn thấy lúc bình minh, nó là Sao Mai. Trong một số kinh văn ngụy tác, ví dụ như Gospel of Nicodemus (Phúc âm Nicodemus) được viết vào thế kỷ thứ 5 trước công nguyên có ghi chép lại về lời tự thuật của Beelzebub như sau: "Ta, hoàng tử của địa ngục, kẻ thừa kế sức mạnh và phá hủy tất cả mọi thứ từ thời kỳ của Adam và con cháu của hắn tạo ra, kể cả khi đó là việc duy nhất ta phải làm."
- Beelzebub ngang cơ và là cặp bài trùng với chúa tể Lucifer. Trong khi Lucifer xuất hiện dưới dạng một con rồng đỏ, Beelzebub mang hình hài một con ruồi xanh hoặc đen.
Ta vốn rất thích kể chuyện cho Thomas nghe, vì ta thực lòng thấy thương cho kho tàng truyện cổ tích của vị Chúa tể này.
- Vậy hình dạng thực của em là gì?
Thomas mở to mắt hỏi ta, cứ như thể hắn đã hết đau đớn rồi vậy. Ta có chút không đành lòng mà tiết lộ cho hắn biết:
- Một con rồng đen to lớn hung dữ.
- Em đúng là rất hung dữ.
- Vết thương do con quỷ này gây ra chỉ có thể chữa lành bởi Antidote for common potions, em sẽ tới kho thuốc của thầy Slughorn lấy, ông ấy đã cho phép em lui lại đó thường xuyên. Công thức của em vẫn hơi khác một chút, nó có nước mật ong, nhánh bạc hà, Mandrake hầm và tinh chất hoa oải hương. Anh sẽ thấy dễ chịu ngay thôi. Giờ em sẽ làm một chút phép thuật để giữ cho vết thương ngừng chảy máu và chất độc không lan ra nữa nhé.
Ta đỡ lấy chân hắn, nhẹ nhàng đặt vào lòng mình, đọc lầm rầm chú ngữ, đem một vòng tròn sáng rực những hàng chữ cổ chạy ngoằn ngoèo trên vết thương. Đem nó khép miệng lại.
- Ngài có cảm thấy đỡ đau hơn chút nào không? Ta nhìn hắn đau lòng mà nói. Người này khuôn mặt trầm lãnh, đôi môi đã ngả bạc, khô khốc bong vảy. Trông hàng mày đã nhíu chặt lại. Ta thật đau lòng xiết bao.
- Đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Nếu có một cái hôn trước khi em đi thì ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn nói để thông báo là vậy chứ đã vội kéo ta lại hôn đến thắm thiết. Khi rời khỏi đôi môi người kia, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng của cơ thể. Lắp bắp chào hắn rồi chạy vội đi về phía kho thuốc.
Buổi tối, lũ trẻ đang vội băng qua ta để tới Đại sảnh đường, còn ta thì phải chạy qua đó mới tới được tầng hầm Phòng độc dược. Cái cánh cửa bên cạnh phòng học này là kho thuốc khóa kỹ của thầy Slughorn. Đọc một câu chú:"Alohomora." Đem chiếc khóa trên then cài kia bật mở. Ta mới chạy vào trong đó, tìm kiếm những nguyên liệu ta cần.
Sau một hồi vất vả treo leo trên chiếc thang dựng trên giá những lọ độc dược cao ngất, ta lấy được lông đuôi kỳ lân là thứ cuối cùng cần tới. Gom nguyên liệu lại bỏ vào trong túi rồi lại một lèo chèo xuống.
Ta cảm thấy bản thân thật khẩn trương, vì ta sẽ cần tới hơn 60 phút để hoàn thành món thuốc trị thương. Tay ta mỗi khi đảo theo chiều kim đồng hồ rồi lại ngược chiều không giám sai lấy một ly. Ta cẩn thận chắt từng giọt thuốc cuối cùng trong cái vạc vào bình đựng thuốc rồi lại chạy vội về phía nhà bếp nơi bức chân dung quả lê. Suýt chút nữa vấp ngã khi bước xuống cầu thang hổn hển thở trước mấy con gia tinh đang nhìn ta mong đợi.
Lấy thức ăn gói vào rồi lại rảo bước về tòa tháp Đông. Ta bước vào văn phòng Thomas. Anh đã đi vào trong chiếc giường nơi căn gác phía sau phòng học. Ta lần đầu tiên vào đây. Bên trong bày biện thiệt tình quá sơ sài. Một chiếc thảm trải lông màu xanh lục bình thường, một chiếc giường lớn và kệ tủ cạnh bên. Một tủ quần áo. Hết. Không trang trí gì, có độc một chiếc đèn nhỏ nơi kệ tủ.
Thomas nằm trên giường, trán đã đẫm mồ hôi. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, ta nhẹ nahfng xốc người hắn lên, đỡ lấy rồi đưa thuốc cho hắn uống.
- Anh thấy như thế nào rồi? Có còn đau nữa không?
Ta cứ ngồi xuống cạnh chân hắn mà thổi nhè nhẹ lên vết thương.
- Có em ở bên thì đã tốt hơn rất nhiều.
Thomas nhìn ta đầy sủng nịnh, ta có thể cảm nhận được gió xuân trong khu rừng tối đêm hôm đó trong nụ cười của hắn. Ta cũng nghe thấy hai cánh cửa tủ đang rục rịch phát ra hai tiếng cọt kẹt. Ta bước tới trước cánh tủ, mở ra, nhưng bên trong không cso gì ngoài những tấm áo choàng đen cùng quần áo của Thomas. Ta thấy có một bức ảnh ta đang bắt trái banh Snitch vàng trên cây chổi tươi cười ở đó. Cảm thấy lòng trào dâng chút ngọt ngào, lấy một bộ quần áo ngủ ra đưa cho Thomas thay đi chiếc quần đã rách rưới dính máu kia.
- Em sẽ thay cho ta nhé.
Hắn nhìn ta nói, điệu bộ có phần gian xảo. Ta không khỏi cảm thấy buồn cười mà giúp hắn thay quần áo. Ta như bị thôi miên mà dán chặt mắt trên làn da của hắn, làn da này như nước men của loại men sứ tuyệt hảo nhất, tuyệt đối không hề ẻo lả, những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, bên eo còn hằn lên một vết sẹo rất sâu, nhìn vô cùng nam tính. Haizz, Thomas có một cơ thể hấp dẫn quá.
Điệu bộ mê trai của ta khiến hắn cứ khục khục cười liên tục. Dù rằng ta đã cố gắng làm chuyện này cho thật nhanh, còn phải khéo léo tránh đi vết thương của hắn. Dù rằng chuyện mây mưa "đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng" ta cũng đã làm với hắn rồi. Nhưng mỗi lần đụng chạm cơ thể quá mức hấp dẫn này ta lại cảm thấy xấu hổ. ta bị hắn ôm chặt trong lòng, nép chặt vào lồng ngực hắn, mặt áp sâu vào lồng ngực rắn chắc kia.
Nhớ lại đêm hôm đó, chỉ còn nhớ lại được những chuyển động đê mê khiến người ta lại tê rần. Nhấp nhô trong lòng hắn. Thomas khẽ giọng hỏi ta: "Em không mệt à? Tối nay em có thể ngủ cùng ta không?"
Ta chẳng bao giờ dấu được nghi vấn mãi trong lòng, bèn vuốt nhẹ lên vết thương trên bụng hắn, ngừng lại giây lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi. Cánh tay đang ôm lấy ta của hắn cứng đờ, giọng nói trầm đục: "Trong một trận chiến."
- Người ta nói mỗi vết sẹo là một câu chuyện. Ta thành thực muốn nghe hắn nói về bản thân hắn nhiều hơn.
- Đúng vậy, ta từng bị không ít vết thương. Nhưng khi dùng phép thuật hồi phục lại nặng lắm cũng chỉ để lại sẹo mờ. Nhưng vết thương này ta bị khi đang đánh nhau với bọn trẻ con ở cô nhi viện. Đã có một hai đứa giữ tay ta lại để cho một thằng nhóc bặm trợn lớn tuổi đâm ta một nhát. Nhưng ta đã không chết, dù sau đó có sốt cao một tuần trời.
Ta nhìn hắn chỉ còn thương tiếc cùng xót xa vô hạn. Như thể chính bản thân ta đang bị đau quặn lại vậy. Tối hôm ấy ta đã ôm hắn thật chặt. Buổi tối mỗi khi giật mình tỉnh giấc còn hôn nhẹ lên môi hắn thủ thỉ: "Không đau nữa rồi." Có lẽ việc cứ chốc chốc ta lại mỉm cười trong giấc mơ và bừng tỉnh hôn chụt lấy hắn đã gây khó chịu cho hắn hơn là vết thương trên chân. Nhưng mỗi khi mở mắt nhìn hắn ta lại chỉ thấy khóe miệng tinh xảo kia đang nhếch lên mỉm cười hài lòng.
Ta như chìm đắm trong mộng mị ngọt ngào này. Còn nghe hắn thì thầm bên tai: "Nếu người con gái ta yêu không phải là nàng, thì ta nguyện đánh đổi cả tính mạng mình."
Lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng bạch. Thomas đã đứng dậy thay quần áo, cài lên chiếc cúc cuối cùng của cái áo sơ mi. Đêm trước ta với hắn làm "chuyện ấy", coi như là ta "dụ dỗ" chàng trước. Ngoài một chút đau đớn ban đầu, sau đó ta cảm thấy chuyện tình này thật tuyệt vời. Ta chưa từng cảm thấy như vậy trước đây. Dù chỉ ôm hắn ngủ cũng khiến ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
- Em có muốn ta thay quần áo dùm em không?
- Không cần đâu. Vết thương của anh còn đau không?
- Ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, ta vẫn luôn bình phục nhanh hơn người thường. Thomas nhìn ta thật dịu dàng mà nói.
- Ngài đến như rừng rậm Albania mà vẫn còn sống tốt thì đúng là không có chuyện gì làm khó được ngài. Ta bước ra khỏi giường. Vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
- Ta tới Albania sống lúc nào, ta chỉ tạt qua đó để lấy chiếc vương miện của Ravenclaw.
Hắn ôm chầm lấy ta từ phía sau. Còn đặt lên cần cổ ta một nụ hôn dài.
- Đừng làm vậy, em buồn.
Mình ta có chút ngứa ngáy tránh hắn ra. Nhưng hắn cứ xà mặt xuống bên cạnh ta, nhìn ta trong gương đầy cưng chiều mà nói:
- Sabrina của ta luôn luôn rất xinh đẹp dù là khi mới ngủ dậy.
Ta không biết những lời này của hắn có là thật không. Khi nhìn lại mình trong tấm gương thì chỉ thấy ta cùng hắn trong đó. Mà nhan sắc của hắn quá chói mắt khiến ta chỉ dán mắt vào đó mà quên mất nhìn lại mình.
- Em không cần thất thần như vậy. À Sabrina, trong Cuốn sách Bóng tối có nói tới Beelzebub và cách tiêu diệt nó. Nhưng cuốn sách đang ở trong tay Dumbledore. Ta cũng không thể đến lấy.
Hắn lại hôn lên vai ta. Ta có chút chần chừ:
- Sao anh lại biết nội dung trong cuốn sách, anh đã mở nó ra rồi.
- Đúng vậy, ta là chủ nhân chân chính của cuốn sách mà.
Hắn nói vậy thì ta cũng không còn cách nào khác:
- Anh muốn em đi lấy cuốn sách về cho anh?
- Anh không muốn em phải nguy hiểm, nhưng nếu biết được cách diệt trừ Beelzebub thì thật tốt.
Ta có chút không đành lòng nhưng vẫn đáp ứng hắn. Vì hắn nói không có gì sai cả. Việc diệt trừ Beelzebub có nêu trong cuốn sách. Ta thay lại quần áo chỉnh tề rồi vẩy đũa phép lên chân hắn, tạo ra một câu chú bảo vệ vết thương giúp nó mau lành. Rồi mới ôm hôn hắn và rời đi tới Đại sảnh đường dùng bữa sáng. Dù ta mãi không hiểu tại sao Thomas lại không thích ăn sáng đến vậy. Bữa sáng rõ ràng rất quan trọng mà. Nhưng ta nói không lại hắn, tên cố chấp ấy.