Tháng Năm tại Hogwarts, nắng trải tràn trên nền cỏ xanh mơn mởn, bầu trời không có mây như tự cười với chính mình trong cái hồ đang lấp lánh, những bãi cỏ thường khẽ lay động khi có gió nhẹ thổi qua. Và toàn bộ lâu đài cổ kính như được dát một lớp vàng mỏng láng muốt. Cây xanh ngân nga hát vang tỏa bóng mát cho từng tốp từng tốp học sinh đang ngồi học bài dưới bóng râm.
Sabrina ngồi học ở đó cùng Snape, học sinh giỏi mà cô tin tưởng nhất. Bên cạnh để sẵn một giỏ lớn thức ăn mà tụi nó xin xỏ được trong nhà bếp của mấy con gia tinh. Xung quanh bày từng chồng sách lớn bé. Và Snape thì cứ dí sát mũi vào quyển sách Độc dược Nâng cao của cậu. Dường như bỏ quên cả thế giới bên ngoài.
- Sev này, cậu nghĩ Độc Dược sẽ thi vào phần nào? Ý mình là một kiểu dự đoán đề thi ý. Sabrina đung đưa cái bánh baroche thơm phức trước mũi cậu.
- Cậu cứ học hết thì kiểu gì cũng sẽ trúng.
Thật may mắn vì Snape vẫn còn biết ăn, cậu nhận lấy chiếc bánh rồi thưởng thức nó một cách ngon lành.
- Mình cũng không lo lắng lắm đâu. Nhưng đoán đề là một thú vui của học sinh mà. Mấy tấm gương sáng trong học tập như cậu không hiểu được đâu. Có lẽ mình sẽ đi hỏi đám Potter vậy? Ta chun mũi vào lắc lắc vài cái.
- Thầy Slughorn đã giao rất nhiều bài tập giới hạn cho tụi mình rồi. Bồ cần giúp gì thì cứ hỏi mình chứ mắc mớ gì đi hỏi đám lười học đó hả? Snape bực mình nói.
- Tớ biết là cậu thương tớ nhất mà. Sabrina cười cười xoa dịu cậu bạn. Chiêu này lúc nào cũng có kết quả, cứ nhắc đến James Potter là Snape thay đổi thái độ ngoắt cái còn hơn "người yêu cũ bạn trở mặt."
- Ôi nhìn cậu xem, con cừu đáng thương. Nếu tớ mà thương cậu nhất. Thì cậu phải biết rằng "thương cho roi cho vọt", tình thương của tớ là một bộ môn thể thao đấu vật mạo hiểm đấy. Giờ thì học hết những ghi chú tớ đã liệt ra trong cuốn sách này cho tớ.
Nói rồi Snape ném cho Sabrina cuốn sách Độc dược Nâng cao của cậu, cùng 2, 3 quyển vở khác. Ah vụ roi vọt này ngọt ngào quá, Sabrina có thể lý giải tính cách "thương cho roi cho vọt" này của Snape, cứ nhìn cậu ấy đối xử với Harry thì biết. Nhưng cuốn sách này là gì, báu vật đó nha. Tổng hợp toàn bộ những kiến thức đúc kết được qua hàng trăm nghìn lần thử và sai của Bậc thầy Độc dược.
- Sev à, hỏi điều này hơi tế nhị, cậu còn liên lạc với Raphael không? Sabrina tò mò.
- Chúng tớ vẫn là bạn tốt. Cô ấy nói sẽ tới Anh du lịch trong thời gian tới. Snape nhắc đến Raphael lại có chút ngập ngừng, lúng túng ra mặt.
- Tớ thấy Raphael rất ổn đấy. Tốt bụng, xinh đẹp, lại còn rất mến cậu nữa.
- ... Snape lại tiếp tục vùi mặt vào đống sách, quyết định cho người "tọc mạch" kia ăn quả bơ to tướng.
Ai nha, tớ là đang lo cho đời sống tình cảm của cậu đấy Sev, cậu không thể cả đời làm trinh nam rồi giữ trọn tình yêu với Lily được. Số mệnh cô ấy là ở bên James Potter. Một tình yêu tuyệt vọng có thể giết chết một linh hồn. Nếu cậu cứ ở lại trong bóng tối của sự tuyệt vọng ấy mà không chịu thoát ra, thì người khác muốn cũng không thể giúp cậu được. Khi con người ta ở lâu trong bóng tối dưới vực thẳm, thứ ánh sáng mà họ thấy lại ở rất xa, họ rất muốn thoát ra khỏi đó. Nhưng hành trình thoát ra đó, sẽ có một chút sợ hãi. Sabrina hiểu, cậu ấy cũng khá giống Voldemort ở điểm này. Đều là những người bị bóng tối vây quanh. Thứ chúng ta cần không phải là vững tin bước về phía trước dù không biết con đường đó sẽ đưa ta tới đâu hay sao?
Phía xa xa, thân hình to lớn của Hagrid đang thất thểu chạy về phía tụi trẻ. Trong lão như vừa trải qua trận Đại chiến với con Aragog vậy, toàn thân lấm tấm bùn đất, mồ hôi nhễ nhại kéo dít cả bộ râu lẫn mái tóc xù đơ. Lão hổn hển nói:
- Sabrina, bác biết cháu rất thân thiết với mấy sinh vật trong khu rừng. Cháu, có thể giúp ta...Chuyện này rất quan trọng. Ta không thể nào làm nó một mình được.
- Dạ cháu rất sẵn lòng bác Hagrid. Nhưng đã có chuyện gì vậy? Sabrina ngạc nhiên, đưa cho lão một chai nước để hạ nhiệt.
- Gần đây đang có những vụ tấn công vào bạch kỳ mã trong khu rừng. Ôi những con vật đáng thương. Kẻ vô nhân tính nào đã hút máu chúng. Ban đầu chỉ là một, hai con bị thương nhẹ với vết cắn tương tự như con rắn để lại. Nên ta đã trông chừng và chăm sóc bọn chúng. Nhưng sự việc đang trở nên trầm trọng. Ta cần có người giúp sức.
- Bác đã thông báo chuyện này lại cho cụ Dumbledore chưa ạ? Bác dẫn cháu tới chỗ những con bạch kỳ mã để cháu xem. Sabrina cảm thấy kinh hãi, kẻ nào lại muốn duy trì mạng sống bằng cách hút máu những con vật vô tội thuần khiết đó chứ. Chúng không phải là ma cà rồng chứ? Sabrina không rõ manh mối này cho cô những gì, vì cô bé đoán từ vụ việc nhà Vanderboom, có lẽ có ít nhất một con ở trong trường này, hoặc tệ hơn, là hai con.
- Những con bạch kỳ mã là những sinh vật thuần khiết, có pháp lực mạnh mẽ. Kẻ hút máu chúng cần điều này để duy trì sinh mạng. Nhưng đó là một tội ác vô nhân đạo. Kẻ hút máu chúng cũng sẽ bị nguyền rủa. Snape góp ý.
- Sev cậu có muốn đi cùng mình và bác Hagrid không? Sabrina hỏi.
- Được rồi, mình cũng giúp bồ một tay. Xong chúng ta còn phải tiếp tục học.
- Cảm ơn hai cháu! Ta biết hai cháu đang bận rộn với kỳ thi sắp tới. Nhưng Sabrina là người duy nhất bác biết có mối quan hệ tốt với những sinh vật trong khu rừng. Hagrid lấy tay áo chùi chùi nước mắt trên khuôn mặt lão.
Tuy mặt trời đang lên lúc ban trưa, nhưng trong Khu rừng Cấm vẫn giữ nguyên vẻ tối tăm, ẩm ướt của nó. Nơi đây như một cánh rừng nhiệt đới nguyên sinh đã tồn tại rất lâu đời rồi. Lâu đến nỗi những tán cây mọc ra đã gần như phủ kín cả bầu trời. Men theo con đường đất nhỏ được chiếu sáng bởi những kẽ lá soi bóng mặt trời, sáng leo lét như chiếu qua tấm thảm thủng lỗ chỗ. Ba người tiến tới chỗ con bạch kỳ mã bị thương.
Nó đang nằm đó, trên mặt đất lạnh lẽo. Co mình yếu ớt, toàn thân nó tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ vô vùng đẹp đẽ. Những con bạch kỳ mã là sinh vật xinh đẹp nhất trong khu rừng. Giờ đây lại ở đó, vô lực, thở khò khè một cách khó khăn.
Ta xem xét kỹ vết thương, quả thực là dấu răng như của loài rắn cắn vào. Hai lỗ đỏ sâu hoắm không ngừng chảy máu.
- Sev, cậu có thuốc nào cầm máu và trị thương cho chúng được không?
- Có đây, Wound-Cleaning Potion và Healing Potion.
Nói rồi cậu bé đỡ đầu con bạch kỳ mã dậy một cách nhẹ nhàng, cho chúng uống hai lọ dung dịch trị thương. Còn cẩn thận xoa thuốc mỡ lên vết thương trên cổ chúng.
- Bác Hagrid à, bác có thể lấy thêm thuốc trị thương từ chỗ bà Pomfrey, Sev cậu ấy cung cấp thuốc ở đó. Đó chỉ là biện pháp tạm thời, nếu bác muốn cháu có thể tạo ra những lớp màn chắn bảo vệ khu rừng, nhưng cháu không chắc những sinh vật khác sẽ đồng ý với điều này. Sabrina nói.
- Đúng vậy, bọn nhân mã không thích phù thủy ếm phép lên khu rừng này. Ta có thể nói chuyện với bọn chúng. Hagrid đáp lại.
Vừa lúc ấy thì một đoàn nhân mã đeo trên mình những cây cung tên tung vó chạy tới. Chúng là những sinh vật nửa người, nửa ngựa như thầy Firenze dạy Tiên tri ở Hogwarts. Mà đi đầu là Ban, sinh vật này lớn tiếng:
- Ta sẽ không cho phép bất kỳ một phù thủy nào ếm phép lên khu vực sinh sống tự nhiên của muôn loài dù là với bất kỳ lý do nào. Những mối quan hệ thiên nhiên thiêng liêng hơn điều một phù thủy trẻ tuổi như ngươi có thể hiểu được.
- Nhưng anh có hiểu là anh đang đặt toàn bộ an nguy của sinh vật trong khu rừng này bị ảnh hưởng bởi sự tự cao của mình hay không? Sabrina phản bác.
- Những con bạch kỳ mã chúng có số phận của chúng. Đây là điều không thể tránh khỏi. Nó được viết trên những vì sao. Con người ngu ngốc ạ. Những vì sao đang nói cho chúng ta biết nhiều chuyện hơn ngươi có thể tưởng.
- Anh đâu thể hạ thấp tính mạng của một con vật thuần khiết vào trong tay định mệnh được. Cần phải có người bảo vệ chúng. Ta hứa là lớp màn chắn bảo vệ sẽ không gây hại tới bất cứ sinh vật nào.
- Ngươi nghĩ rằng thứ tấn công chúng thực sự là con người hay sao. Không thể làm tổn hại sinh vật là một mối quan hệ hai chiều. Ban nói.
- Thứ tấn công chúng là cái gì?
- Ta không thể nói. Nhưng bùa phép bảo vệ chỉ có tác dụng với con người, sinh vật này sẽ vượt qua được nó. Ngươi không thể làm gì đâu.
Ta quay lại nhìn Hagrid, lão cũng lắc đầu tỏ vẻ bất lực trước mấy con nhân mã. Cũng phải thôi, cái giống loài thượng đẳng ấy thì coi ai vào mắt chứ, chúng nghĩ khu rừng linh thiêng này là toàn quyền của chúng mà.
- Bỏ cái vẻ thượng đẳng ấy đi. Bỏ đi mà làm người cho tốt vào. Sabrina vô cùng ức chế.
- Ngươi không biết cái tốt và xấu trong định nghĩa của con người khác với chúng ta như thế nào đâu. Giờ thì đi khỏi đây đi, ta không muốn có con người xuất hiện trong khu rừng này. Ta
chỉ nể mặt lão Hagrid mà thôi.
Nói rồi đoàn nhân mã quay đầu rút đi từng con một khuất vào sâu trong rặng cây chằng chịt như mây đan.
- Bác Hagrid, cháu rất tiếc về điều này. Cháu nghĩ ta có thể dán những tấm bùa bảo vệ và báo động lên mình những con bạch kỳ mã trong khu rừng. Có thể hạn chế được phần nào. Và khi chúng bị tấn công, những lá bùa sẽ báo hiệu cho bác biết. Bác thấy điều này được chứ? Sabrina nhìn lão.
- Được, được, Sabrina, ta không còn biết được cách nào khác hơn nữa.
Sabrina rút tập giấy da trong túi xách rồi cắt nhỏ chúng ra, ếm lên đó những lá bùa bảo vệ và báo hiệu rồi trao lại Hagrid.
- Cháu hãy tới báo tin ngay cho cụ Dumbledore giúp bác. Bác sẽ đi chăm sóc những con bạch kỳ mã còn lại trong khu rừng. Cảm ơn các cháu rất nhiều. Nếu không có các cháu bác sẽ không biết phải làm sao nữa.
Lão Hagrid lại khóc to, những giọt nước mắt lớn như viên bi ve chảy dài trên khuôn mặt lão. Ta chưa từng thấy ai lại đau cùng nỗi đau của những sinh vật khác như lão. Hagrid luôn đặt mình vào vị trí của những sinh vật đó mà lo nghĩ, mà quan tâm đến cảm nhận của chúng như chính bản thân mình.
Ta cùng Snape quay trở lại lâu đài. Tạm biệt cậu ấy ta chạy thẳng tới bức tượng con đại bàng lớn ở tòa tháp Tây. Mật khẩu là:
- Bánh mứt!
Con đại bàng dịch chuyển thân mình. Đưa ta theo cánh cửa xoay bước vào văn phòng thầy Dumbledore. Bên trong không có ai. Thầy Dumbledore không có mặt ở phòng làm việc của thầy như mọi khi. Nhưng thứ đang thu hút Sabrina hơn cả là ánh sáng bạc cuộn xoáy trong chiếc chậu Tưởng ký của thầy.
Đi thêm vài bước còn lại về phía cái Chậu Tưởng Ký và nhìn sâu vào trong đó. Ta ngập ngừng, nghe ngóng cuối cùng lại rút cây đũa phép ra. Văn phòng và hành lang phía trên hoàn toàn yên tĩnh. Ta dùng cây đũa phép chọc nhẹ vào cái đám trong Chậu Tưởng Ký.
Cái đám mây bạc trong đó bắt đầu khuấy lộn rất nhanh. Sabrina ngả người vào trong và nhìn thấy nó trở nên trong suốt. Tại sao nó lại muốn làm cái việc lén lút xem trộm ký ức của người khác như thế này nhỉ. Tự sỉ vả chính bản thân mình, nhưng có một tiếng nói thôi thúc cô bé mãnh liệt. Nó khiến ta không thể tự chủ được trước cám dỗ mà muốn xem một tí.
Ta đứng trước một ngôi biệt thự lớn, xung quanh là cánh đồng hoa cải vàng ươm chan hòa cùng với nắng. Có hai đứa trẻ đang chơi trên chiếc xích đu gần đó. Cả 2 đều có mái tóc vàng chói. Trông chúng vô cùng hạnh phúc, tiếng cười giòn tan vui đùa cùng gió.
Thầy Dumbledore lúc bấy giờ rất trẻ, râu và tóc của thầy vẫn còn màu nâu nhạt. Thầy bước tới hỏi hai đứa trẻ:
- Chào các cháu! Ta có hẹn gặp với bà Mary Vanderboom. Các cháu có thể giúp ta chứ.
- Dạ mẹ chúng cháu đang ở trong nhà ạ. Để cháu dẫn bác vào.
Thằng bé tóc vàng dừng đẩy chiếc xích đu mà dẫn thầy Dumbledore vào bên trong căn biệt thự dòng họ Vanderboom. Ta đã không biết là nơi đây từng xinh đẹp đến như vậy. Trong những khối ký ức kia nó đậm mùi chết chóc.
Bà Mary Vanderboom ngồi cùng với thầy Dumbledore tại phòng khách. Bà còn khéo dặn German chạy đi chăm sóc em gái nó. Cái gì? Nhà Vanderboom có một đứa con gái. Sao trong những khối Paradox kia không có chút thông tin nào về chuyện này.
- Ta đã nhận được thư của trò về việc điều chế "Elixir of Living Forever and Ever", ta phải nói đó là một phát minh quan trọng. Nhưng cũng hết sức nguy hiểm,ta không cho rằng bất kỳ một quyền năng nào đem lại sự bất tử mà không có cái giá phải trả của nó.
- Cháu đã nghĩ rằng thứ thuốc này có thể cứu sống cả gia đình Vanderboom. Cháu cũng rất tiếc khi nghe tin của Adriana, cháu nghĩ rằng thứ thuốc này có thể giúp được cô ấy.
- Không. Không hề Mary ạ! Nỗi đau của Adriana, ta sẽ dùng phần đời còn lại của mình để đau chung cùng con bé. Đôi khi ta ước rằng chỉ một mình ta mới là người nên hứng chịu tất cả nỗi đau đó.
- Con cầu xin thầy hãy mang German cùng Laura đi khỏi nơi này. Ác quỷ đang đến. Con không thể ngăn nó lại. Nhưng những đứa trẻ không có tội.
- Ta biết. Còn con? Một mình con không thể chống lại những thế lực tà ác trong chính người thân của mình được. Ta không muốn thấy con đặt mình vào hiểm nguy. Những đứa trẻ sẽ được an toàn.
Khung cảnh lại nhòe đi như nước sơn màu trên tranh canvas. Lúc này German đã trưởng thành. Cậu là một phù thủy. Cậu cũng như ta, đứng trước bàn làm việc của thầy Dumbledore. Cậu đang khóc, sụt sùi, lẫn lộn. Nỗi đau của Mary đang tái hiện lại trên chính đứa con của bà ấy. Số phận nghiệt ngã của dòng họ Vanderboom không bỏ qua cho bất kỳ một ai hết.
- Tại sao ta lại phải lừa dối trò chứ trò Vanderboom? Thầy Dumbledore nói.
- Vậy màn kịch về số phận của con đều là lừa dối cả hay sao? Thầy đang nói cả cuộc đời con chỉ là một sự lừa dối thôi sao?
- Không. Tình mẫu tử là sự thật còn sót lại. Chính tình mẫu tử đó đã cứu sống trò.
- Còn mẹ con? Không phải bà ấy gửi con đến Hogwarts để một mình ở lại căn nhà đó sao. Tại sao thầy không cứu mẹ con?
Trước ánh mắt đầy đau khổ của German, cụ Dumbledore buồn rầu đáp lại:
- Đó là sự lựa chọn của cô ấy. Ta rất tiếc về điều này. Nhưng chính ta cũng không thể làm thay đổi được sự lựa chọn ấy.
Cảnh vật trước mắt ta lại nhòe đi, còn bản thân thì trở về hiện tại. Những dòng thông tin cứ tranh nhau chạy qua trong đầu. Ta cảm thấy bối rối. Cực kỳ bối rối. Câu chuyện này hoàn toàn không như những gì ta tưởng tượng. Những khối lập phương đen chỉ giữ lại những ký ức kinh hoàng. Còn sự xuất hiện của Laura và mối quan hệ giữa nhà Vanderboom và thầy Dumbledore quá khó để lý giải.
- Trò đã thấy nó rồi. Câu chuyện của nhà Vanderboom.
Giọng nói của thầy Dumbledore khiến ta choàng tỉnh.
- Thưa thầy, sau đó chuyện gì đã xảy ra với German và Laura. Bọn họ đâu rồi?
- Ta không thể nói rằng ta đã bị dụ dỗ bởi thứ thuốc gọi là "Elixir of Living Forever and Ever" đó. Ta đã sai lầm. Còn German và Laura, lần cuối cùng ta nhận được tin là hai đứa nó đều trở về dinh thự nhà Vanderboom. Sau đó biến mất cùng nỗi kinh hoàng khi Mary trở thành một thứ khác. Ta đoán rằng trò và Tom đã biết được một nửa bí mật của dòng họ Vanderboom. Ta cũng chỉ giữ những mảnh ghép còn sót thiếu. Không hơn gì một bí mật kinh hoàng được che giấu ở đó. Sabrina à.
- Nói vậy, chính người trinh nữ kia, cô ta không phải là cô gái sống ở ngôi làng cạnh đó. Mà chính là Laura ư?
- Không có gì chắc chắn cả Sabrina à. Ở đó luôn tồn tại bí mật giữa những lời nói mà ngôn từ không thể nào diễn tả được. Nhưng ta đã sai lầm. Ta mong rằng khi tới thời điểm, ta có thể sửa chữa những sai lầm này. Trò có nguyện ý giúp ông già này một tay không?
- Dạ con rất sẵn lòng. Nhưng con cũng như thầy. Con không biết gì nhiều hơn những thứ thầy đã biết.
- Ồ không, khi tới thời điểm, con sẽ nhận ra bản thân đang nắm giữ một bí mật mà con đã giấu nó đi khỏi chính mình. Mọi sự trên đời này đều kết nối với nhau. Không có sự ngẫu nhiên ngoại lệ nào cả.
- Ý thầy là gì ạ? Sabrina cảm thấy khó khăn để tiêu hóa những lời triết lý sâu xa này của cụ Dumbledore.
- Con sẽ cần phải nhìn vào chính bản thân mình. Lắng nghe nó. Ta tin con nhận thức vấn đề sáng tỏ hơn ông già này, Sabrina à.
Ta vốn không ưa ma cà rồng hay những câu chuyện đầy màu sắc "Chạng vạng" như thế này. Điều mà ta nắm được đó là có hai khả năng, một là Mary vẫn còn sống, cả German cũng vậy. Hai là những người đó đã trở thành một thứ khác. Một thứ mà đến chính bản thân ta cũng không thể hiểu rõ. Và rất có thể có hơn một con ma cà rồng đang lẩn trốn đâu đó trong Khu rừng Cấm. Mục đích của chúng là gì? Tại sao cái cây kia lại được di chuyển đến Hogwarts. Ngươi không thể nhận ra một con ma cà rồng cho tới khi chúng nhe hai chiếc nanh ra mà tấn công ngươi. Liệu có kẻ nào đang trà trộn vào trong Hogwarts hay không? Tình mẫu tử ư? Tình mẫu tử có thể có ở mọi sinh vật, bấp chấp nhân tính của kẻ đó hay sao?