Yumina nhớ về câu nói hôm đó trước khi anh rời đi, lúc bọn gián điệp của Akatsuki chưa bị phát hiện:
"Một điều cuối tôi muốn nói với cô"Anh bình tĩnh nói tiếp"Tôi là một con ác quỷ, đã từng giết hại vô số người, trong đó có cả gia tộc của mình. Vậy nên,cô, đừng hoàn toàn tin tưởng vào tôi, cũng đừng tự ý tìm tôi. Vì mệnh lệnh, gián điệp như tôi sẽ bất chấp tất cả, ngay cả việc phải giết cô".
Cô phi thân càng nhanh hơn.
Đi qua cánh rừng Sakura, cô bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
"I... Itachi?" Yumina bất ngờ kêu lên. Nhưng, khi Itachi ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đã thi triển Sharingan...
"A!" Ngay lập tức, Yumina đã ở trong ảo thuật của Itachi.
"Yumina mau chạy!" Hàng loạt giọng nói của anh văng vẳng bên tai cô. Trước mặt cô đang hiện lên cảnh anh giết hại cha mẹ và dòng tộc. Từng ngụm máu phun ra khi cây kiếm của anh chém xuống. Cô ngay lập tức sợ hãi nhắm mắt. Môi run run. Trên mắt bỗng rỉ ra hai dòng nước mắt trong suốt như thủy tinh dưới ánh mặt trời. Cô liền mở bừng mắt ra, ánh mắt trở nên quyết tâm và kiên định. Cô không hiểu tại sao Itachi lại dùng ảo thuật để đe dọa cô, nhưng, lời nói của anh khiến cô đã hiểu được phần nào.
Akatsuki có lẽ đang ở đây, ngay lúc này...
*************************************
Itachi nhớ lại... Pain đã nói:
"Có điều, ngươi phải thực hiện nhiệm vụ này, để chứng minh rằng ngươi không phải là gián điệp Làng Lá...Đó là... giết chết Yumina...!"
"Bởi, Yumina đã biết quá nhiều, về Akatsuki, về chúng ta. Và hẳn là, con bé đó đã tuồn không ít thông tin về chúng ta cho Làng Lá, ngay cả việc gửi hai gián điệp vào Làng. Có vẻ nó đã biết về kế hoạch của chúng ta từ khi còn ở với Akatsuki".
"Sao? Ngươi có làm được không?" Pain nhìn Itachi với vẻ chăm chú thăm dò.
"Được!" Itachi hờ hững đáp.
*******************************************
Ngay khi tự phá giải được ảo thuật của Itachi- một nỗ lực phi thường bằng cách tự chặn đứng Chakra của mình, Yumina mặt đối mặt với anh...
Itachi khá ngạc nhiên. Cô là người đầu tiên có thể tự mình phá giải nhãn lực cao cấp của anh! Cô gái này... Vậy là anh đã không nhìn sai về tài năng của cô, kể từ lần đầu tiên anh gặp cô.
"Itachi! Ngươi cần tìm ta có việc gì?" Yumina đổi giọng lạnh lùng.
"Cô còn không chạy? Nếu không... " Itachi cau mày nói, chỉ để cho hai người nghe thấy, khiến Yumina ngẩn ra.
Cô... không thể chạy...! Đối với cô mà nói, Akatsuki luôn là mối phiền phức và nguy hiểm. Nhưng, cô đâu thể tránh chúng cả đời được đâu?
"Các Jonin của Konoha đang đến cứu ta, ngươi vẫn muốn bắt ta sao?"
"Không, không còn là bắt cô nữa, nhiệm vụ của ta là phải giết cô, đó là mệnh lệnh của tổ chức".
Yumina ngạc nhiên. Giết mình sao? Anh ấy thực sự muốn giết mình sao?
Hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt ngược trở lại... Có lẽ phải mặt đối mặt chiến đấu một phen rồi...
"Được! Ngươi hãy thử giết ta đi!"Nói rồi, Yumina dùng Thổ độn chui xuống đất tìm cơ hội tấn công. Itachi sớm đã tính toán được vị trí của cô dưới lòng đất, lập tức dùng quạ phân thân ra thành ba người bao quanh vị trí của cô ở dưới đất. Khi cô trồi khỏi mặt đất, cũng là lúc anh dùng Hỏa độn.
Yumina ngay lập tức sử dụng Thủy độn, tạo ra những bức tường nước ngăn chặn đòn tấn công bằng lửa của Itachi, đồng thời dùng nước tấn công ngược trở lại anh.
Hóa ra, tất cả chỉ là phân thân của anh. Khi nước chạm vào các phân thân đó, đàn quạ bay tứ tung. Yumina dùng phân thân nước làm lá chắn, rồi một mình trốn sau bụi cây quan sát tình hình. Sau khi dùng Amaterasu, ngọn lửa màu đen thậm chí thiêu rụi được cả phân thân nước của cô, anh đứng một mình ở đó. Nhưng rồi...
Itachi biến đâu rồi? Yumina trong bụi cây ngơ ngẩn nhìn quanh. Cô tiếp tục dùng phân thân gỗ nhử anh ta ra mặt. Nhưng, ngọn lửa đen tiếp tục thiêu cháy chúng. Đồng thời, anh dùng kĩ thuật Shuriken điêu luyện của mình ném vào những chỗ Yumina có thể ẩn nấp, buộc cô ra mặt.
Khi thấy anh đang bay lên cao, cô mới phát hiện ra mình lại một lần nữa rơi vào ảo thuật của anh.
"Tôi nói rồi, cô hãy chạy đi, nếu không, tôi thực sự sẽ giết cô!" Giọng Itachi băng lãnh. Nói rồi, anh thi
triển Mangekyo Sharingan giam hãm cô trong một không gian hẹp, tra tấn tinh thần cô bằng những hình ảnh anh lần lượt xuống tay giết hại bạn bè và cha mẹ cô, và sát hại cả Nguyên- người bạn thân nhất của cô. Lần này, cô đã không thể phá giải trước một ảo thuật cực mạnh này nữa. Trong ảo thuật cũng như ngoài đời, trong khoảnh khắc ấy...cô đã khóc rất nhiều. Từng giọt lệ tuôn ra như hai dòng suối tinh khiết lăn trên gò má hồng. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô ngã khuỵu xuống, dần ngất đi.
**********************************
Tia nắng chiếu rọi vào đôi mắt nhắm nghiền của cô, chói chang như muốn đánh thức cô dậy.
Thư Anh cố mở đôi mắt nặng trĩu lên nhưng vô ích. Khi thị giác trở nên vô dụng, các giác quan còn lại bỗng nhạy bén hơn. Cô nghe thấy cả sự yên tĩnh xung quanh, dù có lẽ đang là ban ngày.
"Hương! Em nên về nhà nghỉ đi một chút, em ở đây cả ngày rồi!" Có tiếng nói của một người đàn ông vang lên.
"Được! Vậy em về nghỉ một lát, tối lại lên thăm con" Đó là giọng của một người phụ nữ.
"Đừng cố quá! Dù con bé đang bất tỉnh, nhưng bác sĩ cũng bảo là nó nhất định sẽ tỉnh lại mà!"
"Ừm! Vậy em về đây!" Giọng người phụ nữ vang lên dường như đã an tâm.
Cô cảm thấy giọng hai người này vô cùng thân thuộc, nhưng hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra họ là ai. Sau đó, người đàn ông dường như đang ra ngoài nghe điện thoại, căn phòng lại tĩnh lặng như tờ.
Điện thoại?
Thư Anh bỗng mở bừng mắt ra!
Ánh dương ban chiều khiến mắt cô nheo lại.
Đây là... bệnh viện?
Sau một hồi mới bất ngờ nhớ ra, đây chính là bệnh viện X ở Hà Nội!
Vậy là...vậy là... Cô đã xuyên không trở lại đời thực rồi!!! Làm thế nào mà...?
Không quan tâm! Cô vội đi tìm bố và mẹ cô! Cô rút kim tiêm truyền nước trên tay. Nhưng khi chân chạm đất, cô lại ngã khuỵu xuống. Rồi mắt tối dần... Không! Cô vừa mới xuyên không về nhà mà! Đừng bắt cô phải quay lại đó, phải chiến đấu với người mình yêu một cách tàn nhẫn như thế chứ!!
********************************************
"Thư Anh! Thư Anh!"
"Bố, bố!"
"Gì chứ? Tớ là bố cậu à, đồ ngốc!"
Mắng mình ngốc? Mình đâu có ngốc đâu?!
Mở mắt ra, cô nhận ra, đây là nhà hàng của Nguyên-Tofu ở Hỏa Quốc.
"Mừng vì cậu đã tỉnh lại!"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu mau nói cho tớ biết đi!" Yumina nôn nóng chồm tới người Tofu. Cậu hơi đỏ mặt, gỡ hai tay cô ra khỏi cánh tay mình.
"Cậu bình tĩnh lại đi đã! Có muốn nghe kể thì cũng phải bớt ồn ào đi!" Nghe vậy, Yumina chợt ngồi im như một chú cún nhỏ, khiến Tofu bật cười.
"Tớ cùng hai Jonin đang trở về Làng Lá, thì gặp hai gã thành viên của Akatsuki, hai người Jonin chiến đấu, dặn tớ quay lại Làng Lá. Nhưng tớ không nghe lời họ, theo linh cảm của tớ, cậu đang gặp nguy hiểm. Sau đó, đúng là cậu đang gặp nguy hiểm thật. Cậu phải đối đầu với Itachi đúng không?"
"Ừ. Nhưng bằng cách nào cậu có thể cứu tớ?"
"Tớ nói cho cậu một bí mật nhé, ghé sát tai vào đây!"
Yumina nghe Tofu thì thầm...
"Cái gì??? Không thể nào!!!!!" Yumina đỏ mặt hét toáng lên"Không thể có chuyện như thế được! Lần trước, hắn đã suýt giết tớ đó!!!"
Tofu: "Ây! Chuyện này tớ làm sao mà biết được?"
Yumina: "Rồi cậu nói xem, bằng cách nào mà hắn cứu tớ mà không bị chúng nghi ngờ gì?!" Yumina cố truy hỏi đến cùng.
Tofu: "Chuyện này làm sao tớ biết? Nếu muốn hỏi, cậu đi mà hỏi hắn ấy!"
Yumina: "Cậu đùa tớ à? Cậu thừa biết là tớ đâu thể tiếp cận hắn được cơ chứ?"
Tofu chỉ thở dài lắc đầu.