Sáng hôm đó, Yumina tỉnh dậy trên chiếc giường thân yêu quen thuộc ở nhà cô, gần Làng Lá.
Oa! Ngủ đã quá!
Yumina vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo ra ngoài. Cô nhanh chóng phi thân đến Làng Lá thông báo với Hokage về việc mình đã trốn thoát khỏi Akatsuki, đồng thời thông báo về một số tin tức cô nghe ngóng được từ Akatsuki cho Làng Lá. Hokage hiện tại là Tsunade, là Hokage Đệ Ngũ, thay thế cho Hokage Đệ Tam đã mất trong trận chiến với Orochimaru...
"Yumina! Cậu...cậu đã quay trở lại...!?" Một giọng nói lảnh lót vang lên từ một cô bạn tóc hồng, đó là giọng của Sakura. Tiếp sau đó là một loạt giọng nói quen thuộc mà Yumina đã được nghe suốt từ lúc học ở Học viện Ninja cho tới giờ, sau cuộc thi Chunin và khi Đệ Tam mất.
Kiba:"Hey, Yumina! Có thật là cậu không?"
Hinata:"Làm sao...cậu trốn thoát được khỏi...bọn chúng?"
Shino:"Yumina, chắc hẳn cậu đã cho chúng ăn đòn bởi Mộc độn của cậu, đúng chứ?"
Hatsune(Đồng đội của Yumina ở nhóm 8):"Tớ nghĩ chúng ta nên ăn mừng cho việc cô ấy trốn khỏi đó!"
Naruto:"Vậy đi ăn Ramen thôi!"
Naruto quàng hai tay ra sau gáy, vui vẻ nói.
Thấy cảnh tượng này, Yumina chợt thấy cảm giác cô đơn lạnh lẽo đang ngự trị trong tâm hồn cô giờ đã được lấp đầy sự ấm áp từ những quan tâm của bạn bè...
*******************************************************
Trong một phòng bệnh thuộc bệnh viện A của Hỏa Quốc, sự im lặng đáng sợ đang bao trùm lên chàng trai đang nằm ngủ trên giường. Mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt phượng đang nhắm nghiền, nhìn nghiêng cũng đủ khiến người ta nhận ra vẻ tuấn tú nơi cậu. Đó là Sasuke.
"Yumina! Cậu đợi tớ ở đây, tớ đi mua hoa quả gọt cho cậu ấy ăn nhé!" Sakura lên tiếng và đi mất, để mình Yumina ở lại, còn Sasuke đang chìm vào giấc ngủ sâu...
"Không! Không! Ngươi không được làm vậy! Xin đừng làm vậy! Làm ơn...!"
Chợt Yumina nghe thấy tiếng rên rỉ một cách khó nhọc và hành động ôm đầu thu mình lại, cùng đôi mắt vẫn nhắm chặt của Sasuke. Cô nhanh chóng lại gần cậu ấy. Yumina đặt nhẹ bàn tay lên trán Sasuke, rồi vò khăn, vắt lên trán cậu. Được một lúc, cô lại định đưa tay lên trán Sasuke nhưng cổ tay cô lại bị cậu nắm lại. Sasuke tỉnh dậy...
"Cậu... Yumina? Tại sao cậu lại ở đây? Tôi tưởng...cậu đã bị bọn chúng...bắt đi rồi?" Sasuke buông tay cô ra, hé mắt đón nhận ánh dương chói lọi xuyên qua cửa sổ của căn phòng bệnh.
Trong tình trạng này, cậu ta giờ còn biết việc cô bị bắt cóc sao? Có lẽ, Sasuke đã tỉnh táo hơn và nghe được tin đó từ mọi người.
"Đúng là tôi bị chúng bắt đi, nhưng giờ tôi đã trốn thoát khỏi bọn người xấu xa đó".
Nghe đến đây, Sasuke hơi nheo mắt nhìn cô, trong ánh nhìn phát ra tia lạnh lùng và nghi ngờ. Bộ dạng này của cậu thật giống với Itachi! Chỉ có điều, ánh mắt của Itachi khi nhìn cô có vẻ dễ chịu hơn, còn Sasuke...
Hứ!
Cô bĩu môi, nhưng công nhận, anh em Hot boy có khác!
"Đã có chuyện gì xảy ra? Cậu đã làm gì để thoát khỏi tay chúng?" Giọng cậu băng lãnh.
"Tôi...đừng nhìn tôi như vậy, chẳng qua do tôi may mắn, bỏ thuốc ngủ vào bát của chúng nên giờ mới có mặt ở đây..."
"Thật chứ?" Sasuke không thể không nghi ngờ, bọn chúng là ai chứ? Tội phạm cấp S mà lại bất cẩn để con mồi dễ dàng trốn thoát vậy sao?
"Cậu không tin thì thôi! Tôi đây cũng chẳng cần cậu tin cả!" Yumina hậm hực nói.
"Hừ!" Sasuke quay sang chỗ khác.
"Sasuke-kun! Táo đây táo đây!" Sakura vui vẻ đi vào, trên tay là một rổ táo, dao và đĩa.
"Ủa? Sao thế, có chuyện gì sao? Hai người..." Sakura trên mặt biểu lộ vẻ băn khoăn nhìn Sasuke và Yumina đang quay đi chỗ khác, không thèm nhìn mặt nhau.
"Yumina...!" Mặt Sakura tối dần, liếc nhìn cô.
"A ha ha! Sao thế Sakura?" Yumina gãi đầu cười gượng.
"Cậu...! Sasuke là người bệnh, cậu nỡ đối xử cậu ấy như vậy sao?"Sakura bày tỏ thái độ mềm mỏng.
"Haizz, vậy thôi, tớ ra ngoài là được chứ gì" Một lúc sau, Yumina ngáp, đưa tay lên che mồm rồi bất đắc dĩ nói.
Khi Yumina chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì cánh cửa chợt mở, đó là Naruto.
"Hey! Sasuke! Cậu tỉnh lại rồi à? Ơ, Yumina cũng ở đây sao?" Naruto là vậy, lúc nào cũng ồn ào như thế.
Sasuke sau khi nhìn thấy Naruto thì ánh mắt sáng rực lên, nhưng trong đó lại toát lên vẻ đố kị một cách kì lạ.
"Naruto! Chúng ta phân thắng thua đi!" Sasuke nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Naruto, nhưng trong lời nói có vẻ rất nôn nóng.
"Sasuke à! Cậu nói gì vậy? Cậu đang bị thương mà...!"Sakura đưa đĩa táo đã cắt cho Sasuke.
"Choang" một
cái, đĩa táo trên tay Sakura đã bị gạt ra, rơi vãi xuống nền đất. Yumina không chịu nổi hành động đó của Sasuke:
"Sasuke! Cậu làm cái quái gì vậy? Sakura đã có lòng gọt táo cho cậu ăn, sao cậu nỡ làm thế với cô ấy?"
"Hừ! Cậu ồn ào quá đấy!" Nói xong, Sasuke vô tình dẫm bẹp một miếng táo dưới đất, đi nhanh lên sân thượng quyết đấu với Naruto.
"Cậu...cậu...!" Yumina không nói nên lời. Chỉ có Sakura là bình tĩnh nhất, cô ấy nói:
"Chết rồi! Tớ phải lên ngăn họ mới được!"
Yumina:"Khoan đã! Tớ sẽ gọi Kakashi sensei!"
Khi Yumina lên tới tầng thượng, cũng là lúc Sasuke dùng Chidori và Naruto vận Rasengan bay vào nhau.
"Nguy hiểm!"
Đúng khoảnh khắc đó, Sakura đột nhiên đứng giữa hai người họ, đến cả Mộc độn của Yumina cũng không kịp ngăn họ lại.
Vào lúc Naruto và Sasuke không khống chế được, cùng lao vào Sakura ở giữa, thì may mắn thay, thầy Kakashi đã xuất hiện, họ bị đẩy sang mỗi người một hướng.
Phù! An toàn rồi...
Sau đó một thời gian, Sasuke rời làng.
******************************************************************
Ba năm sau...
"Nguyên! Cậu có nhà không đó?" Yumina giơ hai tay lên miệng bắc thành loa, gọi.
"..."
Mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, Yumina đành bỏ cuộc.
"Cậu làm gì mà la hét ầm ĩ trước cửa nhà tớ thế?" Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên làm Yumina giật bắn mình. Cô quay lại, thấy Tofu lừng lững ở đó.
"Cậu đây rồi! Cô Yamaka đâu? Tớ tưởng cậu sống cùng cô ấy chứ?"
"Tớ dọn ra ở riêng rồi, mà cậu tìm tớ có việc gì?"
"Hi hi! Tớ đói bụng quá, định rủ cậu đi ăn trưa ở nhà hàng của cậu ấy mà!"
"Thôi nào! Muốn tớ khao thì nói toẹt ra luôn đi còn bày đặt mời tớ làm gì!"
"Ơ, sao cậu hiểu ý tớ thế? Đúng là bạn tốt có khác!" Yumina cười nịnh.
Vừa đi, họ vừa tám chuyện trên trời dưới đất. Rồi, như nhớ ra điều gì đó, Tofu quay sang hỏi Yumina:
"Nghe nói tụi Akatsuki trong suốt ba năm qua đã kết nạp thêm nhiều thành viên mới, cậu phải cẩn thận đấy!"
Yumina cũng biết vậy, kể từ lúc cô trốn khỏi Akatsuki, tổ chức đó đã truy lùng cô ráo riết. Cô đã phải ở lại Làng Lá vì sự an nguy của mình. Thỉnh thoảng nếu muốn về thăm nhà thì cô phải đi cùng ba thành viên trong nhóm Anbu. Dù trong ba năm qua, cô đã được thầy Yamato cũng sử dụng được Mộc độn dạy dỗ, nhưng cô vẫn phải hết sức đề phòng tổ chức tội phạm nguy hiểm đó. Riêng hôm nay, cô đã tự ý rời khỏi Làng Lá mà không báo cho Hokage, cô nghĩ, chỉ một lần này thôi mà...
Tofu:"Thư Anh! Sao cậu lại rời khỏi Làng Lá mà không có Anbu đi theo? Cậu thừa biết ngoài này nguy hiểm lắm mà?"
Yumina:"Nguyên, hôm nay hãy cho tớ thoải mái một chút đi! Ăn xong, cậu đến nhà tớ một chuyến nhé!"
Tofu:"Chán cậu lắm".
Yumina:"Mà, việc điều tra đến đâu rồi?"
Tofu:"Cậu nói tớ mới nhớ, dạo gần đây tớ có mơ một vài giấc mộng kì lạ..."
Yumina:"Như thế nào?"
Tofu:"Trong mơ, tớ thấy mình như quay trở lại thế giới thực, quay trở lại nhà mình ở thế giới đó, gặp ông bà và bố mẹ..."
Yumina nắm chặt hai cánh tay Tofu, sốt sắng hỏi:
"Rồi sao nữa, cậu còn thấy gì nữa không?"
"Rất tiếc nhưng sau đó thì...tớ tỉnh dậy".
Khuôn mặt Yumina trầm xuống, cô chìm vào suy nghĩ:
"Chẳng lẽ... trong lúc cậu ngủ, linh hồn cậu...linh hồn cậu đã quay trở lại thế giới thực..."
"Sao cậu biết?" Tofu ngạc nhiên.
"Đó mới chỉ là giả thuyết của tớ thôi... Cũng có thể cậu thấy nhớ nhà nên mới mơ thế..."Yumina vuốt cằm.
"Thực ra, nếu đúng như giả thuyết của cậu thì đúng là những giấc mộng của tớ có phần rất chân thực!" Tofu ngẫm nghĩ.
"Tất cả những gì liên quan tới xuyên không chúng ta đã điều tra từ ba năm trước đều mới chỉ là giả thuyết. Thực ra, chưa có bằng chứng xác thực thì nó vẫn chỉ là giả thuyết thôi... "
Tofu gật đầu tán thành.