“Mặc Uyên, gọi ta đến có chuyện gì sao?”_ Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Sau này, vào mỗi buổi tối, ta sẽ giúp Ly Nguyệt học thêm một môn nữa.”_ Mặc Uyên nhìn Ly Nguyệt nhàn nhạt nói.
Ly Nguyệt tỏ vẻ nghi vấn. Đang định hỏi thì lại bị câu tiếp theo của Mặc Uyên đánh cho choáng váng.
“Là môn thư pháp, giúp ngươi học tính kiên nhẫn.”
Ly Nguyệt co giật khóe miệng, nhăn nhó mà nói: “Ta cũng không có thiếu sự kiên nhẫn nha! Không học có được không?”
Trời ạ! Nàng kiếp trước thiếu nợ với cha con nhà này hay sao mà hết Phụ thần thường xuyên phạt nàng chép sách vô cớ, nay lại đến Mặc Uyên muốn nàng học thư pháp a!! Đã thế lại còn mỗi tối nữa chứ!
Mặc Uyên thấy bộ dạng nhăn nhó của nàng liền thở dài: “Ngươi a.. là một cô nương, môn này bắt buộc phải học.”
Thực tế hắn còn đang mở cờ trong lòng. Đây quả là một công đôi việc, vừa giúp nàng cải thiện chữ viết, vừa giúp hắn có nhiều thời gian tiếp xúc với nàng hơn.
“Nhưng như vậy cũng không cần tối nào cũng...”_ Ly Nguyệt ủy khuất. Hắn là chê chữ nàng xấu đi!
Mặc Uyên không nỡ để nàng ủy khuất nhưng vì kế hoạch truy thê, hắn không thể nhượng bộ: “Vậy Ly Nguyệt muốn học xong sớm hay là...?”
“Được rồi, mỗi tối thì mỗi tối.!”_ Ly Nguyệt ỉu xìu nói nhỏ. Vậy là bắt đầu luyện tự kiếp sống.
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Mà sao trông sắc mặt Ly Nguyệt cô nương không vui cho lắm!”_ Chiết Nhan tò mò đi tới.
Ly Nguyệt thi lễ với Chiết Nhan rồi nói: “Cũng không có gì, hai người nói chuyện đi, ta đi nghỉ ngơi.”
Nói xong liền đi mất.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mặc Uyên, Chiết Nhan bát quái hỏi: “Sao rồi, vẫn chưa câu được tâm người ta à?
Mặc Uyên bị thọc trúng chỗ đau, mặt lạnh nhìn Chiết Nhan: “Ngươi đến có việc gì?”
“Ôi chao, tức giận rồi?! Được rồi, ta là tới có chuyện muốn nói với Tư Âm, tiện thể tới thăm ngươi luôn. Hay là để ta giúp ngươi nha!”_ Chiết Nhan cười bất đắc dĩ. Hắn là người từng trải, tất nhiên là hiểu được tâm trạng của Mặc Uyên.
“Không cần thiết, ta tự có cách. Đánh một ván cờ đi.”_ Mặc Uyên hòa hoãn mặt mày, lấy ra một bàn cờ.
“Được thôi.”
- -------
Đang định trở về, Chiết Nhan nhìn thấy Ly Nguyệt đang luyện kiếm thì trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ, tủm tỉm cười, lén thi pháp lên người Ly Nguyệt, biến nàng thành một con hồ li trắng.
“Thỉnh thoảng cũng nên thay đổi không khí nhỉ!”
Xong xuôi, Chiết Nhan liền trốn mất tiêu.
Ly nguyệt đang luyện kiếm thì không hề hay biết mà bị trúng thuật pháp, cứ thế mà bị biến thành hồ li. Thấy tay chân bị biến thành 4 cái chân đầy lông trắng, Ly Nguyệt kinh hãi. Chạy nhanh ra hồ nước, nhìn xuống thấy cái đầu nhỏ nhỏ với hai cái tai nho nhỏ, Ly Nguyệt đã biết mình bị biến thành cái gì.
Tên khốn kiếp nào đã đánh lén vậy?! Nếu mà để ta phát hiện ra, ta chắc chắn cho hắn không sống yên! Cậy nàng bị phong ấn không có sức đánh trả đúng không! Tốt nhất là đừng để ta phát hiện ra, nếu không... Hừ!.._ Ly Nguyệt nhe răng nghiến lợi, bực mình mà nghĩ.
Ở nơi nào đó, Chiết Nhan: “Hắt xì!..”
Một lúc sau, vẫn không phát hiện ra ai đã chơi xấu, Ly Nguyệt đành ngậm ngùi mà đi về phòng. Nàng cũng không đắc tội ai a! Mà cũng chẳng có lí do gì mà phải làm vậy với nàng cả! Mồ! Phải làm sao đây? Tối nay nàng còn phải học thư pháp nữa chứ, thế này thì viết kiểu gì?! Liệu Mặc Uyên có nhận ra nàng không nhỉ?
Tới giờ ăn cơm tối:
Sắp tới giờ ăn cơm rồi mà hình dạng của nàng thế này nếu xuất hiện chắc họ chẳng nhận ra, lại cho rằng nàng là dã hồ li rồi đuổi nàng đi cho mà xem. Xem ra phải
vào phòng bếp trộm màn thầu ăn trước mới được.
Và rồi, một con hồ li trắng ăn trộm màn thầu bị Điệp Phong phát hiện. Điệp Phong nhíu mày bắt lấy hồ li: “Ngươi ở đâu tới mà lại dám vào đây ăn vụng? Để xem sư phụ sẽ xử lí ngươi thế nào! Hư đốn dã hồ li.”
Bị bắt tại trận, Ly Nguyệt chỉ biết khóc ròng trong lòng. Trời ạ, màn thầu của nàng! Đói quá a!
Tình trạng là vị màn thầu nào đó đã ngay lập tức rớt xuống đất khi Ly Nguyệt bị giật mình bởi có sự xuất hiện của Điệp Phong. Thú cưng không dễ làm a!
Bị mang đến phòng của Mặc Uyên, Ly Nguyệt chỉ mong sao Mặc Uyên mau nhận ra nàng.
“Sư phụ, con hồ li này ăn trộm đồ ăn bị đệ tử bắt được. Người định xử lí nó như thế nào ạ?”_ Điệp Phong chỉ chỉ hồ li hỏi.
Nhìn tiểu hồ li trên người có nhàn nhạt khí tức của Ly Nguyệt, Mặc Uyên nghi hoặc nghĩ. Tiểu hồ li này là thú cưng của Ly Nguyệt? Nhưng trước giờ ta chưa từng thấy nó. Hay là nàng mới nhận nuôi?
“Được rồi, để nó ở đây đi.”
“Vậy đệ tử cáo lui.”_ Điệp Phong trừng mắt nhìn hồ li, đem nó đặt trên bàn rồi đi ra ngoài.
“Chi chi..!”_ Ly Nguyệt ủy khuất. Mặc Uyên, mau biến ta trở về như cũ a!
Mặc Uyên hoàn toàn không hề biết mong muốn của Ly Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là đực hay cái?”
What?!! Cái gì thế này!? Hắn không nhận ra nàng sao? Toi rồi, phải làm thế nào đây? Mà vấn đề là cái hay đực là sao đây? Bộ nó liên quan tới việc nàng ăn trộm màn thầu à? Ta đói, mau mang ta đi ăn a!
Ly Nguyệt trừng mắt lên tiếng: “Chi chi chi”
“Giống đực?”_ Mặc Uyên tiếp tục hỏi, hoàn toàn bỏ lơ cái ánh mắt lên án của Ly Nguyệt.
Nghe thấy Mặc Uyên tiếp tục hỏi về vấn đề giới tính, Ly Nguyệt vô lực phun tào. Oh my good! Biết giới tính của nàng cần thiết lắm sao?
Lắc đầu tỏ vẻ phủ nhận, Ly Nguyệt ủ rũ nằm xuống bàn.
“Vậy là giống cái?”_ Mặc Uyên thấy hồ li lắc lắc cái đầu nhỏ thì trong lòng thấy yên tâm chút ít nhưng vẫn muốn chắc chắn liền hỏi tiếp.
Ly Nguyệt gật gật đầu.
Giờ phút này Mặc Uyên mới hoàn toàn yên tâm. Xem ra, tiểu hồ li này rất có linh tính, hiểu tiếng người. Chỉ cần là giống cái thì Nguyệt nhi muốn nuôi thú cưng gì cũng được, còn nếu là giống đực, cùng lắm thì hắn trộm đem thú cưng đó vất đi đâu đó cho nó tự sinh tự diệt là được. =_=
Tác giả tỏ vẻ, nỗi lòng của ngươi ta vô cùng hiểu.
Thấy dáng vẻ ỉu xìu của tiểu hồ li, Mặc Uyên nghi hoặc. Nó là làm sao vậy?
Mặc Uyên nhấc cả người Ly Nguyệt lên xem xét thì một âm thanh cô lỗ phát ra từ bụng của Ly Nguyệt. Ly Nguyệt xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng. Bấy giờ Mặc Uyên mới vỡ lẽ: “Ngươi đói?”
Ly Nguyệt lại gật gật đầu nhỏ
“Vậy ta dẫn ngươi đi ăn”_ Nói xong Mặc Uyên bế lên Ly Nguyệt, đi ra ngoài.
Vậy là vấn đề đói bụng đã giải quyết.