Bầu không khí trở nên im lặng đến kì quái sau câu hỏi của Mặc Uyên. Mặc Uyên đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, xóa đi bầu không khí này: “Khụ! Cái kia.. Xin lỗi, ta khiến cô khó xử rồi. Hôm nay cảm tạ Ly Nguyệt cô nương đã cho ta lán lại nghỉ ngơi, cũng đến lúc ta phải trở về rồi. Cáo từ.”
Mặc Uyên nói xong liền chắp tay, gật đầu với nàng một cái rồi thuấn di đi mất. Ly Nguyệt chưa kịp phản ứng nói gì thì Mặc Uyên đã đi mất khiến Ly Nguyệt ngơ ngác nhìn.
Thật ra thì nàng cũng không khó xử a! Thậm chí nàng còn thấy thoái mái hơn vì được giải tỏa cảm xúc của mình. Bao lâu nay, ngoài Phụ thần thì cũng chỉ có một mình nàng, nhiều lúc rất buồn chán a! Bây giờ có một người để nói chuyện, thì mới nói được chút xíu đã đi mất tiêu rồi.
Ly Nguyệt chán nản lắc lắc đầu.
- ---------
Kể từ ngày đó, Mặc Uyên cũng không trở lại gặp Ly Nguyệt. Đối với hắn mà nói thì hắn cũng chẳng có lí do gì để đi gặp nàng cả, vì hắn và nàng cũng chỉ là hai người xa lạ. Cũng kể từ hôm đó, trong đầu hắn thường hiện ra khuôn mặt của Ly Nguyệt khi nàng cười tươi, khi nàng cười gượng ép, bất đắc dĩ. Hắn không biết vì sao mình lại như vậy. Thậm chí vì chuyện này mà hắn hay mất tập trung trong lúc tu luyện. Mà đối với một vị tiên mà nói thì việc mất tập trung là vô cùng nguy hiểm. Vì vậy, hắn quyết định bế quan trấn chỉnh bản thân.
3 vạn năm sau, vẫn căn nhà gỗ đó, Ly Nguyệt giờ đây đã trở thành một cô nương xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh thuần, trong sáng chứ không sắc sảo như Bạch Thiển Thanh Khâu. Nhìn bề ngoài, Ly Nguyệt giống như một thiếu nữ 15, 16 tuổi. So sánh với lúc nàng 9 tuổi thì đúng là một trời một vực. Nếu lúc trước nàng là trông giống một tiểu tinh linh thì bây giờ nàng chính là một đại mĩ nữ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Vẻ đẹp của nàng khiến người ta không nỡ làm tổn thương dù chỉ một cọng tóc.
Một vạn năm trước, Ly Nguyệt thành công phi thăng thành một tiểu tiên, cũng từ đó, Phụ thần vui vẻ kết thúc công việc dạy học. Sau này Ly Nguyệt có thành thượng thần không cũng là tự nàng nỗ lực. Cũng từ đó, Phụ thần cũng không còn thường xuyên đến thăm Ly Nguyệt vì việc cứ lén lút đi đi về về, lại còn phải tránh người khác nghi ngờ nên cũng rất mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Suốt mấy vạn năm qua, vì để có thể phi thăng thành tiên và bảo đảm an toàn cho Ly Nguyệt, Phụ thần chưa từng cho Ly Nguyệt đi bất cứ đâu, bây giờ nàng đã thành tiên nên nàng có thể tự do đi lại khắp nơi. Vì thế, Ly Nguyệt quyết định đến nhân gian chơi một chút.
Nhìn cảnh sắc đơn sơ mà nguyên thủy trước mặt, Ly Nguyệt mới nhớ ra lúc này con người vẫn còn trong thời kì nguyên thủy. Nhưng cũng phải công nhận rằng thiên nhiên thời nguyên thủy rất hào hùng. Về sau, khi con người tiến hóa hoàn toàn thì những cảnh sắc đẹp đẽ này sẽ dần mất đi, thay vào đó là những đền đài cung điện tráng lệ nhân tạo.
- ------
Lúc này, tại Côn Luân Khư, Mặc Uyên đứng trên đỉnh núi lạnh nhạt nhìn ra xa. Mấy vạn năm qua, Mặc Uyên cũng trở thành một thiếu niên tuấn mĩ, trở thành đối tượng mà vạn thiếu nữ thầm mơ ước. Nhìn bề ngoài trông hắn cũng chỉ 17, 18 tuổi là cùng nhưng thực chất cũng đã hơn 7 vạn tuổi. 2 vạn năm trước, hắn thành công phi thăng thượng thần, trở thành một trong những vị thần phi thăng sớm nhất. Tuy được nhiều người ngưỡng mộ nhưng hắn cũng chẳng thấy gì là vui vẻ bởi hắn luôn thấy mình thiếu mất cái gì đó. Một thứ rất quan trọng nhưng hắn lại không biết đó là gì.
“Ta vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc con đã trải qua kiếp nạn phi thăng là gì mà khiến cho con ngày càng trở nên lạnh lùng?”_ Phụ thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mặc Uyên hỏi.
“Phụ quân, trước kia con đã nói với người là con không biết rồi mà.”_ Mặc Uyên lạnh nhạt nói.
Phụ thần liếc mắt nhìn sang con trai mình: “Ta còn tưởng lúc đó con giấu ta nên mới nói là không biết. Cũng thật kì lạ, chính mình đã trải qua mà con còn không biết kiếp nạn của mình là gì. Điêu này khiến ta chịu thua con rồi đó. Thế này đi, con nói cho ta biết trong lúc phi thăng, con đã nhìn thấy gì, cảm giác lúc đó là gì?”
Mặc Uyên nhíu mày nghĩ rồi nói: “Phụ quân, lúc đó con nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, lúc thì là hình ảnh của một tiểu cô nương mặc y phục lam đang cười, lúc thì thấy một cô nương y phục lam đang đánh đàn, lúc thì là hình ảnh cô nương đó ngã xuống tru tiên đài, đất trời rung chuyển, từng đợt thiên lôi không ngừng đánh vào người nàng,
lúc lại là hình ảnh cô nương đó dùng xa lạ ánh mắt nhìn mọi người xung quanh.”
Phụ quân nghe vây, trong lòng liền chợt nghĩ đến Ly Nguyệt. Hắn nhớ Ly Nguyệt thường mặc y phục màu lam và cũng chỉ có nàng mới có thể khiến đất trời rung chuyển. Có lẽ trong tương lai, nàng sẽ gặp nguy hiểm nào đó mà khiến cho Thiên đạo tức giận. Nhưng mà tại sao Mặc Uyên lại thấy những hình ảnh về Ly Nguyệt? Chẳng lẽ về sau Mặc Uyên sẽ quen biết Ly Nguyệt? Nhưng điều này cũng không hẳn là đúng, vì nếu về sau mới gặp Ly Nguyệt thì tại sao lại thấy hình ảnh lúc nhỏ của Ly Nguyệt? Ly Nguyệt bây giờ cũng là một thiếu nữ rồi mà.
Mặc Uyên nghi hoặc nhìn: “Phụ quân?”
Phụ thần hồi tỉnh, dùng ánh mắt nghiền ngẫm về phía Mặc Uyên: “ Những hình ảnh đó của con có lẽ là báo hiệu tương lai. Đúng rồi, con nói có thấy một tiểu cô nương mặc y phục lam đang cười, con đã từng gặp tiểu cô nương đó sao?”
Mặc Uyên nghe vậy có chút chột dạ, 3 vạn năm trước đúng là hắn đã từng vì hành động lén lút của phụ quân mà bí mật đến gặp nàng. Nhưng việc này phụ quân không nói cho hắn biết, hắn không thể nào nói là đã gặp nàng được, nếu không phụ quân sẽ biết hắn lén lút đi theo người để gặp mặt Ly Nguyệt.
Mặc Uyên tỏ vẻ khẳng định: “Con cũng chưa từng gặp tiểu cô nương đó.”
Lời phủ nhận của Mặc Uyên khiến cho Phụ thần càng thấy khó hiểu.
(Thật kì quái, nếu Mặc Uyên chưa bao giờ thấy Ly Nguyệt thì tại sao lại thấy hình ảnh của nàng lúc nhỏ? Hay là Mặc Uyên con hắn không chỉ thấy được tương lai mà còn thấy được quá khứ?_Phụ thần thầm nghĩ)
“Mặc Uyên, khi con thấy những hình ảnh đó, con có cảm giác gì?”_ Nhớ tới kiếp nạn phi thăng của nhi tử mình, Phụ thần hỏi.
Cảm giác lúc đó sao? Mặc Uyên lâm vào dòng hồi tưởng.
“Phụ quân, cảm giác lúc đó con thấy hơi khó hiểu. Con không biết tại sao lại thấy vui vẻ khi cô ấy cười, thấy đau nhói khi thấy nàng bị thiên lôi đánh, thấy bất lực, không cam lòng khi nàng ấy dùng ánh mắt xa lạ đó?”_ Mặc Uyên mơ hồ nói.
Phụ thần nghe mà thấy hắc tuyến nổi lên. Trời ạ! Hắn không ngờ nhi tử thiên tài của hắn thông minh một đời mà cái điều cơ bản này cũng không biết! Lúc trước hắn còn tưởng sau này Mặc Uyên sẽ chẳng bao giờ dung động trước bất cứ cô nương nào. Xem ra hắn đã suy đoán sai, nhi tử của hắn cuối cùng cũng là một người đàn ông bình thường, có đủ thất tình lục dục, chỉ là chỉ số tình cảm này thật sự thấp đến nỗi mà ngay cả chính mình đã rung động cũng không biết. Hắn có chút lo lắng, với trình độ này của Mặc Uyên, không biết có lấy được tâm nhà người ta không nữa!? Chỉ là Mặc Uyên còn chưa gặp Ly Nguyệt mà đã có cảm giác này, sau này mà gặp được nàng, chẳng phải sẽ là trao luôn tim cho người ta hay sao! Nhưng cũng phải công nhận, nhi tử của hắn có con mắt thật tốt, lại nhìn chúng con của Thiên đạo.
“Khụ! Mặc Uyên, con thật sự là... Đúng là thông minh một đời lại hồ đồ một khắc. Nếu ta không nói, chắc sau này con cũng chẳng hiểu, thôi thì cho con biết sớm một chút cũng không sao! Thật ra, kiếp nạn phi thăng lúc đó của con chính là tình kiếp, nói đúng hơn chính là con đã rung động với vị cô nương kia. So với những vị thần khác thì tình kiếp của con còn nhẹ nhàng đấy! Như những người khác thì người ta đã đau khổ đến chết đi sống lại rồi. Nhân sinh mỗi người thật đúng là khác biệt, có người tính cách chẳng khác gì khúc gỗ thì trải qua tình kiếp lại nhẹ nhàng như không, có người sống tình nghĩa sâu sắc thì lúc trải qua tình kiếp lại đau khổ muốn sống không được, muốn chết không xong. Thôi, con tự liệu đi.”_ Phụ thần nói xong liền trở về phòng với Mẫu thần.
Mặc Uyên ngẩn người đứng đó sau khi nghe Phụ thần nói xong.
“Hóa ra là vậy. Tình kiếp sao? Hóa ra cảm giác khi đó là rung động sao! Và hóa ra thứ ta luôn cảm thấy thiếu hụt là nó sao?”_Mặc Uyên nhìn ra xa nói nhỏ...