[Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay

Chương 5


trước sau

Mặc Uyên cũng chăm chú nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Ly Nguyệt cho rằng thân phận địa vị không bằng ta sao?”

Theo hắn suy đoán thì thân phận nàng cũng không phải dạng vừa, nếu không vì sao phụ quân lại phải che giấu mọi người, bí mật dạy tu tiên cho một phàm nhân!? Đơn giản là vì không muốn mọi người biết thân phận của nàng, không muốn nàng gặp nguy hiểm. Thân phận càng cao, nguy hiểm càng nhiều, huống chi bản thân nàng cũng chưa có khả năng tự vệ.

Nghe câu hỏi của Mặc Uyên, Ly Nguyệt chột dạ một cái. Chẳng lẽ... Mặc Uyên đã biết gì đó sao? Hay là Phụ thần đã nói thân phận của nàng cho Mặc Uyên biết?

“Thân phận của ta sao có thể bằng ngài được!”_ Ly Nguyệt cười gượng nói.

Quả nhiên là vậy. Nhìn biểu hiện của nàng như vậy, hắn đoán không sai. Thân phận của nàng rất đặc biệt đi.

Mặc Uyên uống một ngụm trà, điềm tĩnh nói: “Không vấn đề gì.Thân phận không bằng cũng không sao. Ly Nguyệt sau này cứ gọi ta là Mặc Uyên đi.”

“Tại sao?”_ Ly Nguyệt nghi vấn nhìn Mặc Uyên. Sao người này cứ muốn nàng gọi tên hắn chứ! Nếu ở thế giới cũ thì gọi tên đúng là bình thường nhưng ở thế giới này, gọi tên còn là cách ám chỉ quan hệ thân thiết a! Nàng vừa mới gặp hắn thôi, ở đâu ra quan hệ thân thiết, gắn bó kia chứ!

“Ta nghĩ sau này chúng ta sẽ còn quen biết lâu dài.”_ Mặc Uyên ẩn ý nói.

“A!?”_ Ly Nguyệt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ câu nói của Mặc Uyên. Hắn nói vậy là sao? Còn nữa, quen biết lâu dài với gọi tên thì liên quan gì a?

“Thiên cơ bất khả lộ.”_ Mặc Uyên lại thốt ra một câu nữa khiến Ly Nguyệt mọc thêm mấy dấu hỏi trên đâu.

Ý gì đây? Hắn có thể đoán mệnh à?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, tỏ vẻ nghi vấn của nàng, Mặc Uyên nở nụ cười tươi nhất trong cuộc đời khiến Ly Nguyệt ngơ ngẩn nhìn, suýt nữa thì khiến nàng gục ngã trước nụ cười đó. Hắn đột nhiên cảm thấy rất chi là vui vẻ. Vẻ mặt này của nàng hảo đáng yêu!

Nếu Ly Nguyệt mà biết suy nghĩ này của Mặc Uyên thì thế giới quan của nàng chắc sụp đổ mất.

Đột nhiên, nhớ tới việc Mặc Uyên bị thương, Ly Nguyệt nghi vấn: “Thượng thần.. À không, Mặc Uyên làm sao mà bị thương vậy?”

“Chuyện này ư? Ta bị kẻ thù đánh bị thương.”_ Nhớ tới chuyện này, sắc mặt Mặc Uyên trở nên không tốt. Không biết phụ quân và mẫu phi có sao không nữa? Ma tộc đã hoàn toàn bị tiêu diệt chưa?

“Kẻ thù nào mà khiến cho thượng thần bị thương nặng như vậy?”_ Ly Nguyệt tò mò.

Nghe thấy câu hỏi này, Mặc Uyên kinh ngạc nhìn: “Ly Nguyệt không biết chuyện Ma tộc và Thiên tộc xảy ra chiến tranh sao?

“A! Ma tộc và Thiên tộc? Ta bế quan suốt 1 vạn năm, mới tỉnh lại được vài ngày nên cũng không nghe thấy tin tức này.”_ Ly Nguyệt kinh ngạc nói. Nàng nhớ không nhầm thì lần này Thiên tộc thiệt hại rất nhiều vị thượng thần, hơn nữa... Mẫu thần và Phụ thần sẽ lần lượt ra đi. Haizz... Không biết bây giờ Phụ thần ra sao rồi?

Cứ nghĩ đến việc Phụ thần sẽ trở về hỗn độn, nàng lại cảm thấy cô đơn. Kể từ lúc đến thế giới này, người mà nàng quen biết duy nhất, thân thiết nhất là Phụ thần. Chỉ có Phụ thần mới hiểu cảm giác của nàng khi sống ở thế giới xa lạ không người thân này. Đối với nàng mà nói thì Phụ thần chính là một người bạn tri kỉ. Sau này không còn Phụ thần nữa, nàng biết phải nói tâm sự của mình với ai đây? Ai sẽ thấu hiểu nàng đây? Vì cái gì mà những người quan tâm nàng đều rời xa nàng thế? Vì cái gì!? Thiên đạo, tại sao lại tạo ra ta chứ? Ngài đã tạo ra ta thì phải có trách nhiệm với ta chứ! Không thể chăm sóc ta thì ít nhất phải cho ta một gia đình để về, một nơi để ta nương tựa chứ!! Tại sao!? Tại sao!?...

“Ly Nguyệt, không sao chứ?”_ Nhìn Ly Nguyệt đột nhiên không nói gì, lẳng lặng rơi nước mắt, Mặc Uyên thấy trái tim mình nhói đau. Định đưa tay gạt đi nước mắt của nàng thì hắn lại chợt nhớ ra chẳng có lí do gì để lau nước mắt cho nàng cả. Đối với nàng, hắn chỉ là kẻ xa lạ. Mặc Uyên nắm chặt tay lại, kiềm chế hành động của mình lại.

Nghe thấy câu hỏi của Mặc Uyên, Ly Nguyệt mới nhận ra mình khóc từ lúc nào không hay. Lấy tay gạt đi nước mắt, Ly Nguyệt cười gượng nói: “Ta không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện
đau lòng thôi, thượng.. À không, Mặc Uyên đi nghỉ đi. Thương thế ngài còn chưa khỏi.”

“Được rồi, vậy Ly Nguyệt cũng phải nhớ chú ý thân thể mình.” _ Mặc Uyên cũng không biết phải nói gì, ngập ngừng đi về phòng. Đi vài bước lại ngoái đầu lại xem nàng một lần, trong lòng hắn không thấy yên tâm chút nào. Giờ phút này hắn thấy hối hận khi trước kia không chịu làm quen với nàng sớm hơn. Nếu không, bây giờ hắn có thể đường đường chính chính mà chia sẽ nỗi buồn với nàng, đường đường chính chính mà lau đi những giọt lệ kia. Đáng tiếc, quá khứ không thể thay đổi, hối hận cũng chẳng để làm gì...

Sau khi Mặc Uyên đi rồi, Ly Nguyệt cười tự giễu. Hóa ra, nàng yếu đuối như vậy. Trước kia nàng còn tự cho rằng mình mạnh mẽ lắm chứ! Thật buồn cười!

“ Ly Nguyệt, mày không được yếu đuối. Thế giới này không còn ai quan tâm mày thì mày cũng không được yếu đuối để người ta thương hại. Mày phải kiên cường mà sống!”_ Ly Nguyệt tự nhủ, nói nhỏ.

- -------3 ngày sau

Nhìn Ly Nguyệt không còn đau lòng, Mặc Uyên thở phào trong lòng. Thật tốt, nàng không buồn nữa.

“Mặc Uyên, thương thế của ngài sao rồi?”_ Ly Nguyệt quan tâm hỏi.

“Nhờ có thuốc của Ly Nguyệt mà vết thương của ta đã gần khỏi rồi.”_ Mặc Uyên vui vẻ nói.

Nghe vậy, Ly Nguyệt hài lòng gật đầu: “Như vậy là tốt rồi. Phải rồi, lúc nào ngài định trở về Côn Luân Khư?”

Mặc Uyên nghe mà thấy có chút thất vọng. Nàng là có ý muốn hắn rời đi sao?

“Ly Nguyệt là chê ta phiền sao?”

“Không phải, không phải. Chỉ là ta định cùng ngài tới Côn Luân Khư thăm Phụ thần thôi.”_ Ly Nguyệt sửng sốt giải thích.

Mặc Uyên nghe vậy tâm trạng vui vẻ trở lại. Hóa ra là vậy

“Là ta hiểu nhầm ý của Ly Nguyệt rồi, xin lỗi.”

Ly Nguyệt thoải mái cười nói: “Ta không để bụng đâu. Ta và ngài mới gặp mặt không lâu, không hiểu ý nhau là chuyện thường tình. Mặc Uyên không cần bận tâm như vậy.”

“Nhưng mà tại sao Ly Nguyệt lại muốn đến gặp phụ quân?”_ Mặc Uyên tỏ ý nghi vấn.

Ly Nguyệt có chút phân vân nhưng vẫn quyết định nói: “Thật ra ta và Phụ thần của ngài vốn là bằng hữu lâu năm. Lâu rồi không gặp nên ta mới muốn đến thăm Phụ thần. Có thể sao?”

“Ừm, tất nhiên là được.”_ Mặc Uyên giả vờ kinh ngạc khi biết Ly Nguyệt và Phụ thần là bằng hữu. Thật ra thì hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi.

“Trận chiến vừa rồi, ta, phụ quân và mẫu phi tách ra, không biết họ có sao không! Chi bằng ngày mai chúng ta về Côn Luân Khư xem sao.”

“Ân...”_ Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, tại Côn Luân Khư:

“Phụ quân, nhi tử đã trở về. Trông người không được tốt lắm, người không sao chứ? Mẫu phi đâu rồi ạ?”_ Nhìn thần sắc Phụ thần tiều tụy, Mặc Uyên lo lắng hỏi.

“Phụ thần, ngài không sao chứ?”_ Ly Nguyệt thấy vậy cũng quan tâm hỏi.

Nhìn Mặc Uyên cùng Ly Nguyệt về Côn Luân Khư, hai mắt Phụ thần lóe lên một tia vui vẻ không dễ phát hiện. Ha..ha.. Cuối cùng hai đứa cũng biết nhau, xem ra nhi tử của hắn cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Chỉ tiếc, cái mạng già này của hắn sớm muộn cũng sẽ... không thể giúp gì cho Mặc Uyên. Nương tử, ta sẽ sớm đi theo nàng thôi!

“Ly Nguyệt, lâu rồi không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp đấy.”_ Phụ thần nhàn nhạt nói, lờ đi câu hỏi của cả hai.

Ly Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút. Từ khi nào mà Phụ thần lại biết khen người khác vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện