Editor: Phù Dung SươngNgoài thành Khai Phong, cảnh sắc cuối xuân như thơ như họa.
Ngồi dưới gốc cây bạch quả hơn trăm năm tuổi, là một cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y, màu da đặc biệt trắng, một đôi mắt cong cong mang ý cười, thoạt nhìn, giống như trong ánh mắt lấp lánh đầy sao trời, thập phần xinh đẹp.
Vị cô nương này, đang cùng một cái tiểu oa nhi nói chuyện, cũng không biết nàng nói gì đó, tiểu oa nhi liền cong cong con mắt nở nụ cười.
Ở cách nàng không xa, có một vị phụ nhân ăn mặc như một quý phu nhân, bên người mang theo mấy cái tùy tùng.
Chỉ thấy vị phu nhân đang cùng một trong các nha hoàn của mình nhẹ giọng thảo luận cái gì, ngay sau đó người nha hoàn này liền hướng cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y đi qua.
Nha hoàn đi tới, hơi hơi khom người, "Nô tỳ Mặc Vũ, gặp qua cô nương.
"Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, hồ nghi mà nhìn về phía nàng ta.
Mặc Vũ thấy thế, liền hướng nàng lộ ra một cái tươi cười, "Cô nương, phu nhân nhà ta muốn thỉnh cô nương qua đó.
""Mời ta đi qua?" Hoàng Phủ Nam có chút kinh ngạc, nàng hôm nay đặc biệt dậy thật sớm, đi Đại Phật Tự dâng hương.
Nàng cảm thấy chính mình gần nhất mọi việc không thuận, đi kính phật khả năng sẽ có chút tốt hơn.
Mặc Vũ cười gật đầu, nói: "Cô nương chớ sợ, phu nhân nhà ta chính là thành tâm tương mời.
"Nói không cảm thấy đột ngột, đó là giả, nhưng đối phương nhìn cũng thật sự không có bất luận cái gì ác ý.
Vị phu nhân kia, thập phần có khí chất.
Không phải người hiện đại thì thật sự không tìm được lời khen người nọ, người nọ quả thực rất có khí chất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thong thả ung dung lại không cho người ta cảm thấy dáng vẻ kệch cỡm, trên mặt tươi cười thập phần cảnh đẹp ý vui.
Lớn lên rất đẹp, nàng muốn nói vị phu nhân kia đẹp chỗ nào, lại nói không ra chỗ nào, chính là! ! Chỉnh thể thập phần đẹp.
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Hoàng Phủ Nam nhịn không được phân tích một chút hành vi đối phương, vị phu nhân kia mi mắt cong cong, nhìn ra được tươi cười xuất phát từ nội tâm, cho nên rất có sức cuốn hút, từ nàng vô ý thức mà khẩn trương nắm khăn lụa trong tay có thể thấy được, nàng có chút khẩn trương.
Khẩn trương cái gì?Chẳng lẽ là khẩn trương nàng sẽ không qua đó sao?Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Vũ.
"Cô nương?"Hoàng Phủ Nam hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ tiểu oa nhi đang quấn lấy nàng chơi, làm tiểu oa oa đi tìm người nhà, rồi mới đi theo Mặc Vũ qua đó.
Không đi không biết, vừa đi mới biết được đối phương lại là thê tử của Bao đại nhân ở Khai Phong Phủ.
Nói về thê tử của Bao đại nhân Lý thị, liền không thể không nói về một chút nhân duyên của Bao đại nhân.
Nhân duyên của Bao đại nhân năm đó chính là từ vụ án hồ ly báo ân được đến.
Thê tử Lý thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, muốn tài văn chương có tài khí, muốn phẩm đức có phẩm đức, là một giai nhân ngàn dặm mới tìm được một người