Hoàng Phủ Nam lại ôn nhu hỏi nói: “Gần đây Tiểu Thất không có tới tìm ta chơi, ta đều rất nhớ Tiểu Thất, Tiểu Thất có nhớ ta không?”Tiểu Thất nhìn nàng một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Phản ứng của Tiểu Thất làm Hoàng Phủ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng hướng về phía Tiểu Thất mở ra hai tay, nhẹ nhàng mà không khoa trương, ngữ khí mang theo một phần dụ dỗ, “Lại đây ôm ta một cái, được không?”Tiểu nữ hài mặt vô biểu tình.
Trên mặt Hoàng Phủ Nam mang theo tươi cười, bộ dáng ấm áp mà vô hại, cánh tay mở ra, kiên nhẫn chờ đợi tiểu nữ hài đáp lại.
Tiểu Thất nhấp miệng, nhìn Hoàng Phủ Nam một lúc lâu, rốt cuộc cũng đứng dậy bò khỏi giường nệm, chậm rãi đi đến chỗ Hoàng Phủ Nam.
Triển Chiêu nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ, nhịn không được giơ tay khẽ chạm một chút lên chóp mũi.
Ở trong mắt người khác, chỉ ngắn ngủi vài bước chân, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Nam lại xem đến run sợ.
Trong mắt nàng, kia không phải ngắn ngủn vài bước chân, đó là quá trình một hài tử tuổi nhỏ thoát ra khỏi thế giới tự cô lập và tự tổn thương chính mình, cố gắng tin tưởng người khác một lần nữa.
Tiểu Thất đi đến trước mặt Hoàng Phủ Nam, cũng không có trực tiếp đem mình tiến vào vòng ôm của nàng, mà là nghiêng đầu, đánh giá nàng.
Hoàng Phủ Nam tùy nàng đánh giá, như cũ duy trì tư thế mở ra hai tay.
Triển Chiêu mày kiếm hơi nhăn lại, ánh mắt lại không có từ trên người hai người rời đi.
Rốt cuộc, vẫn luôn đánh giá Hoàng Phủ Nam, Tiểu Thất lúc này mới chậm rãi ngả vào vòng tay nàng ôm lấy.
“Tiểu Thất tín nhiệm cô nương.
” Rời đi Lục phủ lúc sau, Triển Chiêu cùng Hoàng Phủ Nam nói.
“Khi người ta bị tổn thương, họ sẽ đặc biệt hy vọng sự trấn an và ấm áp từ những người họ tin tưởng.
Tiểu Thất có lẽ tuổi còn nhỏ, vô pháp đem khát vọng chính mình tinh tường biểu đạt ra ngoài, nhưng ở lời nói việc làm của nàng đều lộ ra điều nàng khát vọng.
”Hoàng Phủ Nam nhịn không được nhìn về phía Triển Chiêu.
“Nàng bài xích ta, cũng bài xích phụ thân nàng.
” Triển Chiêu nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
Hai người trầm mặc đối diện, Triển Chiêu bỗng nhiên phát hiện, cô nương trước mặt vẫn luôn đang đợi hắn mở miệng nói tiếp, hắn nhếch khóe miệng cười cười, sau đó trầm thấp thanh âm vang lên, “Tứ cô nương, cô nương đã sớm đoán được cái gì, phải không?”Hoàng Phủ Nam mím môi, nói: “Không phải lời nào cũng thích hợp nói ra.
”Triển Chiêu ngữ khí không tán đồng, “Kia bất quá chỉ là suy nghĩ một phía từ cô nương.
”Hoàng Phủ Nam nâng mắt, đón lấy ánh mắt sáng ngời thẳng tắp của đối phương, “Ta cảm thấy, thời điểm Tiểu Thất mất tích, đã gặp một chút sự tình không tốt, những sự tình đó nói ra khả năng sẽ khiến cả đời này của nàng đều huỷ hoại, nếu nói ra lời như vậy, cũng không có quan hệ sao?”Đây là ở Bắc Tống, dân phong bảo thủ.
Nam nữ hoan ái là sự tình thiên kinh địa nghĩa, trong mắt cổ nhân đều không nên nói loại sự tình này rõ như ban ngày, huống chi hiện giờ là nàng đang hoài nghi một nữ hài đồng bị dâm loạn.
Cứ vậy mà nói ra, đời này của Tiểu Thất muốn như thế nào tiếp tục?Tin đồn nhảm nhí cũng có thể dìm chết nàng cùng người Lục gia.
Triển Chiêu bị Hoàng Phủ Nam nói nghẹn một chút, có lời nói trong lòng hắn hiểu rõ mà không cần nói ra, cho dù không có nói, cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Hoàng Phủ Nam mím môi, giải thích nói: