Võ Thái hậu quay trở lại phòng của Uyển Nhi, vừa đẩy cửa bước vào, đầu tiên chính là nhìn thấy nữ nhi của nàng - Thái Bình Trưởng công chúa vừa mới được tấn phong, đang vòng tay ôm ôm nữ nhân mà nàng yêu thương!
Hai người các nàng lúc này rúc vào nhau, vật nhỏ kia còn khóc đến mưa giông bão tố, điềm đạm đáng yêu.
Tựa hồ đang khóc lóc kể nhiều chuyện...
Đây là đang tố oan khuất với Thái Bình hay sao?
Trong đầu Võ Thái hậu ong ong mấy tiếng.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là tìm đao hoặc kiếm, dù sao chỉ cần là binh khí có thể giết người là được.
Nàng muốn giết người!
Giết chết kẻ châm ngòi ly gián kia!
Chỉ một thoáng, nàng liền nghĩ tới Đổng Trác, Lữ Bố cùng Điêu Thuyền, nghĩ tới Vương Doãn.
Nhất định có người trêu chọc, dùng kế ly gian, muốn ly gián quan hệ mẫu tử các nàng!
Nàng muốn giết tên "Vương Doãn" kia!
Thái Bình càng bị oan.
Trước đó không lâu vừa bị Uyển Nhi bổ nhào vào ngực, cả người Thái Bình cũng toàn là mộng.
Vừa sợ nhìn thấy Uyển Nhi khóc, trong đầu Thái Bình đã hỗn loạn lung tung, thầm nghĩ chắc hẳn mẫu thân đã làm cái gì đáng sợ với Thượng Quan rồi không? Nếu không, sao Thượng Quan lại khóc thành như vậy a?
Thái Bình vừa trách thầm mẫu thân không biết thương hoa tiếc ngọc, vừa không nhịn được, bước tới vỗ nhẹ trên lưng Uyển Nhi, tốt xấu cũng coi như an ủi nàng một chút, đây cũng là vì mẫu thân phân ưu a?
Nhưng không được bao lâu, thời điểm cảm thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cỗ sát khí lẫm liệt bừng bừng xông tới, Thái Bình mới ý thức được, mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Võ Thái hậu tối mặt lại, làm cho Thái Bình kinh ngạc.
Nàng biết rằng, mẫu thân đã thật sự nổi giận, còn đem theo nộ khí trùng thiên muốn giết sạch loại người kia.
Trong nháy mắt, đầu Thái Bình xẹt qua hình ảnh gương mặt của tiểu nhi tử còn quá nhỏ của mình: Nó còn nhỏ như vậy, lỡ như...!lỡ như mất mẫu thân thì...
Nghĩ tới đây, Thái Bình đẩy Uyển Nhi ra một chút, trong miệng nói năng lộn xộn giải thích: "Mẫu, mẫu thân...!Nhi...!nhi thần không, không phải..."
Chỉ trong một khắc, Thái Bình đã nhớ tới cái chết của Lý Hoằng ——
Trong thâm cung có một lời đồn, truyền nói nguyên nhân cái chết trước đó của Thái tử thật ra là...!
Không phải Thái Bình không nghe thấy, chỉ là nàng giả vờ không hay biết, cũng không tin chuyện đó.
Nhưng hiện tại, thời điểm đối mặt với trạng thái muốn giết người của mẫu thân, Thái Bình không tự chủ nghĩ tới chuyện kia, rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả.
Còn có thân thế việc Lý Hiền qua đời...
Nếu như, mẫu thân ngay cả thân tỷ muội, thân hài tử cũng có thể giết hết, vậy thì thân nữ nhi như nàng sao lại không thể giết được?
Nhìn thấy gân xanh trên trán Võ Thái hậu bạo khởi, cùng với nắm đấm trên tay kia, Thái Bình có một loại xúc động muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nộ khí của mẫu thân quá mạnh, Thái Bình khó lòng không thể không khuất phục.
Thế nhưng, Thái Bình rõ nhất tính cách mẫu thân nàng: Mềm yếu sẽ chỉ làm mẫu thân xem thường, cực kỳ khinh bỉ...
Uyển Nhi trong ngực lại giống như không ý thức được vị hung thần ác sát tồn tại trước mặt, lúc này nàng tựa như mất hồn.
Trên trán Thái Bình thấm ra một tầng một hôi lạnh, thực sự cảm thấy cánh cửa sinh tử đang hiện ra trước mắt mình.
"Ngươi tới khi nào?" - Võ Thái hậu trầm giọng mở miệng.
Thái Bình có thể cảm nhận rõ ràng Võ Thái hậu đang đè nén lửa giận đang cháy rực.
Chí ít...!chí ít cỗ lửa giận này sẽ không lập tức phun ra.
Tâm thần Thái Bình lúc này mới nới lỏng, cổ họng khẩn trương, vội vàng giải thích: "Nhi thần đến thăm bệnh của Thượng Quan, vừa lúc thấy nàng đang khóc, nghĩ rằng nên tới khuyên vài câu, không ngờ..."
Không ngờ Thượng Quan liền nhào tới trong ngực nhi thần, khóc dữ tợn hơn.
Câu phía sau, Thái Bình không nói ra, nàng biết mẫu thân có thể hiểu rõ.
Võ Thái hậu hừ lạnh một tiếng, cất bước đi tới.
Thái Bình gấp rút né sang bên cạnh, nhường vị trí bên giường lại cho Võ Thái hậu.
Uyển Nhi vẫn không cách nào tỉnh lại, thất hồn lạc phách rơi lệ.
Trong lòng Võ Thái hậu buồn bực đau nhói, nhân tiện đỡ lấy bả vai của Uyển Nhi, để nàng tựa vào trong ngực mình.
Thái Bình vô thức nhìn xuống dưới.
Mẫu thân không nói gì, nàng cũng không dám tuỳ tiện rời đi.
Một lúc lâu, cảm xúc Võ Thái hậu mới bình phục lại.
Nàng nhíu mày nhìn Uyển Nhi đã ngưng khóc, không còn chút sức lực ngả đầu vào vai mình.
Võ Thái hậu quay mặt đi xem Thái Bình vẫn đứng ở đó: "Ngươi không ở ngoài cùng đám người kia chờ gặp trẫm, đi lung tung làm cái gì?"
Trong cổ Thái Bình xiết chặt, âm thầm cắn răng nói: "Nhi thần không muốn ở cùng tiểu nhân..."
"Càn rỡ!" - Võ Thái hậu quát lớn.
Thái Bình liền cúi thấp đầu không lên tiếng.
Võ Thái hậu híp mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên y phục Thái Bình, sau mấy hơi, mới chậm rãi nói: "Hắn là biểu huynh của ngươi, các ngươi đều là thân nhân của trẫm, hai bên các ngươi nên ủng hộ lẫn nhau mới phải."
Thái Bình mím chặt bờ môi, trong đầu hiện ra vẻ mặt mập béo của Võ Tam Tư.
Nàng kiên trì nói tiếp: "Nhi thần nói tiểu nhân, không phải biểu huynh.
Võ Thái hậu "Ừ" một tiếng, ngữ điệu the thé.
Tiếp theo lại trách mắng: "Tuy Phùng Tiểu Bảo xuất thân đê tiện, nhưng hiện tại hắn có công cứu người, lại là kẻ xuất gia, ngươi nên kính trọng một chút."
Thái Bình nhạy bén cảm thấy, khí thế mẫu thân không còn hùng hổ doạ người như trước nữa.
Nhớ tới bộ mặt như khỉ của Phùng Tiểu bảo kia, Thái Bình liền cảm thấy tức giận trong lòng.
"Mẫu thân quả thật cảm thấy chỉ dựa vào một tên Phùng Tiểu Bảo liền có thể cứu được Thượng Quan hồi hồn hay sao?" - Thái Bình không nhịn được nói.
Võ Thái hậu híp híp mắt lần nữa, nghiêng mắt nhìn qua Uyển Nhi vô tri vô giác: "Trẫm hiện tại không rảnh để ý tới ngươi, ngươi mau lui xuống đi!"
Dứt lời, gọi Triệu Ưng ngoài cửa: "Mau truyền Thái y lệnh tới!"
Đây là không yên lòng nhìn tình trạng cơ thể của Uyển Nhi, cho nên muốn truyền Thái y lệnh xem thế nào.
Thái Bình hiểu rõ.
Nàng cũng có thể lý hiểu được tâm tình mẫu thân đang thực sự lo lắng cho Uyển Nhi.
Thế nhưng, bây giờ tiểu nhân đang nắm quyền, dạng này thật sự có được không?
Thái Bình hậm hực thoái lui, mắt thấy Thái y lệnh cao tuổi đã nhanh chóng chạy tới, thấy trưởng công chúa cũng không để ý, hành lễ qua một cái đã bị Triệu Ưng kéo vào phòng.
Nhớ lại cảnh trước đó mẫu thân đích thân tới biệt viện, cái gì cũng không quản, chỉ một mực trông coi Uyển Nhi mê man không tỉnh, còn có những tên hoà thượng kia làm pháp sự, niệm kinh không dứt...
Thái Bình mệt mỏi vuốt mi tâm mình, nảy sinh suy nghĩ "Cũng may, mẫu thân chỉ là Thái hậu, không phải Hoàng đế".
Đám người trong biệt viện khẩn trương làm việc lu bù lên, chỉ vì tình trạng cơ thể của Uyển Nhi mà tâm trạng Võ Thái hậu trở nên hỉ nộ khó dò, không một ai dám lơ là.
Biên ngoài biệt viện, lại là một tầng trời khác ——
Tuyết rơi khắp nơi trắng xoá, thái dương cao rực rỡ chiếu rọi xuống dưới, hết thảy mọi thứ vẫn tĩnh mịch như cũ.
Chỉ có cách đó không xa vọng lại tiếng vó ngựa lộc cộc, làm đảo loạn yên tĩnh.
Thái Bình mang theo thị nữ tới, trước đó có mấy tên thị vệ che chắn trước người nàng.
Bởi vì không cải nam trang, hôm nay nàng ngồi xe ngựa tới.
Lúc chuẩn bị lên xe, bên cạnh có một vài tiếng bước chân từ xa tới, một tên nam tử, giọng điệu xa lạ, cười ha hả nói: "Biểu muội muốn về Đông đô sao? Ta đưa biểu muội đi!"
Khuôn mặt tròn trịch của Võ Tam Tư, mặc áo lông, tay áo hất