Thời điểm Võ Thái hậu còn nhỏ, thường xuyên nghe nhũ mẫu Hà thị của mình kể chuyện.
Hà thị là do Dương phu nhân mang từ nương gia (nhà mẹ đẻ) tới khi sinh hài tử, sau đó gả cho quản gia Võ gia.
Nàng không đọc nhiều sách nhưng lại là một vị phụ nhân vô cùng hứng thú.
Chí ít, thời niên thiếu của Võ Thái hậu, Hà thị vẫn luôn có thể kể ra những câu chuyện xưa không giống nhau, so với toàn bộ người hầu trong nhà, quả thực lợi hại hơn.
Cho tới ngày nay, Võ Thái hậu vẫn còn nhớ kỹ Hà thị từng kể cho nàng những cố sự kia ——
Võ Thái hậu chính là người thông minh từ rất sớm.
Bất quá, thế nhân không nhìn đến nhiệt huyết cùng cổ tay của nàng, lại không để ý tới sự thông minh lanh lợi của nàng.
Trong những câu chuyện xưa mà Hà thị kể, có một câu chuyện thần kỳ gọi là Nữ tử "yêu tinh".
Bề ngoài của các nàng đều xinh đẹp như hoa, lại thường xuyên lừa gạt nam tử, thậm chí chiếm đoạt tính mệnh cùng sự sống của nam tử.
Bất quá, khi đó Võ Thái hậu mới chỉ là một tiểu nữ hài không biết thế sự, chẳng qua chỉ cảm thấy "yêu tinh" đoạt mạng người đó thật là đáng sợ.
Sau này khi trưởng thành, Võ Thái hậu mới dần dần hiểu được: Năm đó nhũ mẫu mỗi lần dỗ mình vào giấc ngủ, những mẫu chuyện cũ của nàng đều cất giữ nội dung như thế; những yêu tinh thích đoạt tính mạng kia không phải đơn thuần thô bạo mà giết chết những kẻ đáng thương kia...
Câu dẫn, dụ hoặc,...!cho tới khi tinh lực hoàn toàn cạn kiệt, dẫn đến kiệt khí mà chết.
Đại khái quá trình chính là như vậy.
Khi Võ Thái hậu còn là thiếu nữ, nàng không phải nàng không từng oán thầm những tên nam nhân tỏ vẻ đạo mạo kia, rõ ràng tự mình không chịu được mỹ sắc hấp dãn, tự chui đầu vào chỗ chết, tự chịu cảnh diệt vong, lại còn muốn đem tội danh đổ hết lên đầu nữ nhân.
Bọn hắn không biết đã thầm mắng qua bao nhiêu câu hồng nhan hoạ thuỷ rồi a!
Bất quá, giờ phút này Võ Thái hậu không thể không thừa nhận một chuyện ——
Sức hấp dẫn của mỹ sắc, thật, thật sự đáng sợ!
Hiện tại, chẳng phải nàng đã bị vẻ đẹp của vật nhỏ này câu dẫn đến khó kiềm lòng nổi sao?
Không phải Võ Thái hậu nàng không kháng cự, thậm chí nàng còn lặp đi lặp lại nhiều lần tự nhắc mình "Vật nhỏ còn đang bệnh, không thể đả thương nguyên khí của nàng"; thế nhưng ý nghĩ "Vật nhỏ quá tuyệt mỹ" lại có tác dụng lớn hơn, tựa như trở thành ma chú cường đại không cách nào kháng cự, quanh quẩn trong đầu nàng, khiến cho nàng chỉ còn cách làm theo bản thể, làm chuyện mà khi "yêu đương" vẫn hay làm...
Uyển Nhi cũng không phải mỹ nữ truyền thống, phong độ của trí thức toát ra trên người càng nhiều, mặt mày lại càng hiển lộ khí chất thanh uyển.
Hết lần này tới lần khác chính là như vậy, nhất là khi bỏ qua tính khí của Võ Thái hậu, làm cho Võ Thái hậu thực sự cảm thấy, so với tư thế ra vẻ chuẩn bị lâm trận ngực to eo nhỏ từng được gọi là "mỹ nữ" kia, vẻ mặt này của Uyển Nhi còn hấp dẫn nàng hơn gấp nhiều lần.
Nàng lại càng không nỡ rời khỏi vật nhỏ này.
Dựa vào năng lực tự chủ cực mạnh, còn có trái tim chân thành để Uyển Nhi vào tâm, vì đoạn đường sau này, Võ Thái hậu tự ép mình phải rời khỏi vật nhỏ này.
Vật nhỏ bị trúng tà hay sao? Lại còn muốn...
Võ Thái hậu kinh hãi tròn mắt, tranh thủ thời gian đem chăn gấm bên cạnh, bao phủ toàn bộ cơ thể Uyển Nhi, chỉ để nàng lộ phần đầu ra ngoài.
Thấy Uyển Nhi cắn môi có chút uỷ khuất, trong đầu Võ Thái hậu ong ong một tiếng.
Vừa rồi nàng lại làm cái quái gì ấy nhỉ?!
Nàng nhớ kỹ mình vẫn chưa rửa tay, cho nên không dám động thủ...
Sau đó, nàng không nhịn được hôn lên môi Uyển Nhi, còn thuận thế đùa giỡn tai hại, lướt qua thứ gì đó...
Thật...!thật không phải người mà!
Trong đầu Võ Thái hậu biến thành hai dòng suy nghĩ lớn.
Vật nhỏ còn đang bệnh a!
Võ Thái hậu đặc biệt muốn hỏi một chút xem trong người Uyển Nhi có chỗ nào dị thường không, nhưng lại lo lắng sẽ chọc nàng khóc tiếp.
Rơi vào đường cùng, Võ Thái hậu đành phải dang rộng hai tay, ôm sát chăn gấm cùng người bên trong lại.
Cảm xúc Uyển Nhi dần dần hoà hoãn, nhưng phản ứng trên thân thể lại quá thể chân thật.
Nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, Uyển Nhi lại đỏ mặt lên ——
Chuyện này, là Uyển Nhi chủ động, cũng là Uyển Nhi...!bị động, khụ!
Uyển Nhi rất rõ ràng trước đó nàng đã không kiềm chế được nỗi lòng.
Biến hoá bất ngờ phía dưới, nàng cũng rất rõ ràng, nàng lựa chọn lưu lại con đường này, đồng thời cũng là có lỗi với cha mẹ nàng trong thời không bên kia.
Nội tâm nàng lại không phải cường đại vô địch.
Lúc nàng ý thức được, trên thế giới này, chỉ có người trước mắt là có thể nương tựa, cho nên nàng muốn làm chút chuyện điên cuồng, cũng xác nhận rằng nàng cùng người kia thật sự hoà thành một thể.
Làm chuyện điên cuồng xong, sau đó là phải chân thực đối diện với nhau.
Uyển Nhi rủ mắt nhìn xuống, nảy sinh một ý nghĩ có chút đáng sợ, nếu có thể một mực điên cuồng tới bất tỉnh nhân sự thì tốt biết mấy.
Trong chăn gấm, thân thể Uyển Nhi căng thẳng, tự nói với mình không thể cuồng loạn.
Nàng chọn ở lại, không phải để sống một đời mơ mơ màng màng.
Võ Thái hậu cảm giác được thân thể Uyển Nhi kéo căng, cũng không nói chuyện, vẫn như cũ ôm nàng.
Giống như đang chờ đợi nàng hồi phục khí lực, càng giống như đang cố truyền khí lực cho nàng.
Cho đến khi cảm thấy thân thể Uyển Nhi buông lỏng xuống, Võ Thái hậu lúc này mới thở phào một trận.
Nàng nhẹ nhàng nâng mặt Uyển Nhi lên, tròng mắt vô cùng trấn tĩnh, ôn nhu nói: "Không cho phép nàng suy nghĩ lung tung, dễ sinh bệnh."
Nói xong, ngẫm nghĩ, lại nói thêm một câu: "Đợi đến khi nàng khỏi hẳn, trẫm sẽ cho người đón lệnh đường tới thăm nàng."
Đây là an ủi Uyển Nhi, cũng là thay Uyển Nhi suy nghĩ chu toàn, không muốn để Uyển Nhi lo lắng cho Trịnh thị mà thân thể rơi vào phiền muộn.
Uyển Nhi cảm thấy người này tựa như đã khác trước.
Loại thay đổi này, để cho nàng cảm thấy an tâm.
Uyển Nhi liền bỏ mặc mình, chui trở lại vào cái ôm ấm áp, hít mũi một cái: "Không muốn."
Nàng khó có được khoảnh khắc lộ ra bộ dáng ngang ngược, Võ Thái hậu nghe xong trong lòng trở nên ngứa ngáy, liền càng muốn dung túng cho nàng, mỉm cười nói: "Vậy phải làm thế nào?"
Uyển Nhi tựa đầu vào vai Võ Thái hậu, nhẹ nhàng ngửi ngửi loại khí tức ung dung hoa quý đặc thù xen lẫn trên người người này.
Sau đó mồ hôi trong người lại xuất ra, khuôn mặt Uyển Nhi lại được nung đỏ lần nữa.
Nàng nghĩ, hết thảy mọi thứ đều đáng giá, người này nhất định cũng đáng giá.
"Muốn thế nào cũng đều có thể sao?" - Uyển Nhi cười khẽ.
Thanh âm của nàng cũng rất nhẹ nhàng, giống như một tấm lụa tơ mỏng như có như không.
Trái tim Võ Thái hậu bị trêu chọc nhiều lần, có chút phiêu phiêu hồ hồ.
Tốt xấu gì định lực của Võ Thái hậu vẫn còn tốt, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Đợi thân thể nàng hồi phục đã!"
Uyển Nhi lại cười khẽ, cố ý thổi thổi hơi, nói: "A Võ muốn cho thiếp cái gì?"
Võ Thái hậu thính tai đỏ lên, xuỳ một câu: "Không được phép hồ nháo."
Chợt kịp phản ứng, Võ Thái hậu tròn mắt hỏi lại: "Nàng vừa mới gọi trẫm cái gì?"
"Không có gọi cái gì a!" - Uyển Nhi cố ý nói.
Còn đặv biệt chớp chớp mắt vô tội vạ: "Thái hậu nghe thiếp gọi người thành cái gì rồi?"
Võ Thái hậu nhíu nhíu mày, hồ nghi, chẳng lẽ mình nghe lầm>
Bất quá, vật nhỏ này sao lại cho người ta cảm thấy cảm giác không giống chút nào.
Hai đời Uyển Nhi đứng đắn đã quen, hiếm có được một lần tinh nghịch, trong lòng âm thầm thè lưỡi.
Thế là nàng nghiêm mặt nhìn về phía Võ Thái hậu: "Có thật là muốn cái gì cũng đều có thể sao?"
Võ Thái