Uyển Nhi bị nhốt ngoài cửa Tĩnh An cung.
Nàng ôm túi vải chứa quyển Phật kinh đứng ngẩn người một hồi ngoài cửa, trong đầu dần dần hiểu rõ sự việc.
Với quang cảnh đậm dư vị tinh tế này, bà lão trước khóm hoa kia, sao lại có thể không nhìn thấy nàng được.
Đã thấy nàng, lại còn không để ý tới, cố tính đóng cửa trước mặt nàng...!chuyện này có bình thường hay không?
Uyển Nhi sờ cằm ngẫm nghĩ lại lần nữa, vẫn cảm thấy sự tình này thật sự quá kỳ quặc.
Xem như bà lão kia bị lãng tai, không nghe được lời nàng, nhưng bà ấy có thể thấy được nàng đang đứng sờ sờ ở đó chứ, nếu như bà lão kia là một lão ma ma phục vụ trong Tĩnh An cung, xét về chức trách, chẳng lẽ khi được chào hỏi cũng không đáp lại lời nào ư?
Nghĩ tới đây, hai mắt Uyển Nhi có chút mở to: Cho nên, bà lão kia nhất định không phải là một hạ nhân bình thường, mười phần cũng có tám phần chắc chắn.
Hoặc chính là chủ nhân của Tĩnh An cung.
Cũng chỉ có chủ nhân của nơi này mới dám đưa ra loại hành động quyết đoán, đóng sập cửa lại trước mặt người khác như thế!
Đã đoán được bà lão kia chính là chủ nhân của Tĩnh An cung, Uyển Nhi lại tăng thêm mấy phần khẩn trương.
Trong dòng lịch sử nàng từng quen thuộc, Tĩnh An cung này là nơi ở của một nhân vật có thân phận bất phàm, bối phận tuyệt đối không thấp ——
Chính là Phi tần của Đường Cao Tổ Lý Uyên – Tiết Tiệp dư.
Lý Uyên chính là tổ phụ của Cao Tông Hoàng đế hiện tại, phi tần của Lý Uyên cũng tương đương với Thứ Tổ mẫu của Cao Tông Hoàng đế.
Mà tình cảm của Tiết Tiệp dư đối với Cao Tông Hoàng đế, càng không thể tầm thường.
Năm đó sau khi Cao Tổ Hoàng đế băng hà, theo lệ cũ của Đại Đường, Tiết Tiệp dư không có con cái vốn nên trở thành goá phụ, xuất gia làm ni cô hoặc làm một vị đạo sĩ, sống hết phần đời còn lại.
Nhưng lại được Đường Thái tông Lý Thế Dân nhìn trúng tài học cùng nhân phẩm, cố gắng giữ Tiết Tiệp dư ở lại trong cung, làm lão sư dạy dỗ con út là ấu tử Lý Trị cũng chính là Cao Tông Hoàng đế sau này, dạy bảo Cao Tông đọc sách, học tập.
Học vấn của Tiết Tiệp dư uyên thâm, từ đó tình nghĩa sư đồ cùng với Cao Tông Hoàng đế càng lúc càng đậm.
Về sau sau khi Cao Tông Hoàng đế lên ngôi, cũng không quên đối đãi tốt với sư phó của mình.
Cao Tông phong cho Tiết Tiệp dư thành Hà Đông quận phu nhân, không chỉ đối với Tiết Tiệp dư vô cùng lễ kính mà còn cố ý kiến tạo rừng hạc trong cung thành một ngôi chùa, một lòng hỗ trợ mọi điều kiện để Tiết Tiệp dư ở lại trong cung.
Về sau, Tiết Tiệp dư vì cùng với Thượng Quan Nghi thông đồng phản đối Võ Hoàng Hậu mà đã bị tướt đi cả tôn hiệu Tiệp dư lẫn phong hào Hà Đông quận phu nhân, còn bị giam cầm ở Tĩnh An cung.
Trong chính sử chỉ có vài ghi chép như vầy đối với Tiết Tiệp dư, về phần kết cục của nàng ấy, Uyển Nhi cũng không thể nào biết được.
Có lẽ, kết quả chỉ có thể là đến tuổi lão niên, qua đời tại Tĩnh An cung vậy?
Uyển Nhi chưa hề, cũng chưa từng nghĩ tới, nàng sống trong cung vậy mà có một ngày lại đứng trước Tĩnh An cung này.
Như vậy là vị bà bà vừa rồi, có phải chăng chính là Tiết Tiệp dư năm đó?
Không biết trong thời không song song này, Tiết Tiệp dư, có phải cũng đã từng là người như thế hay không...
Uyển Nhi nhanh chóng hạ quyết tâm: Đợi.
Vô luận trong Tĩnh An cung này là Tiết Tiệp dư của chính sử hay là không phải đi nữa, tóm lại hiện tại người kia chính là một vị quý nhân không thể nghi ngờ.
Trong thâm cung này mỗi nơi mỗi góc, tuỳ thời tuỳ chỗ đều tồn tại những mưu tính nham hiểm, biết thêm một vị quý nhân xem như là một việc có ích vô hại vậy.
Vả lại, tại sao Quách sư phó lại không giao việc này cho người ngoài làm mà hết lần này tới lần khác lại phái nàng đến?
Thường ngày Quách sư phó là người chính phái, mặc dù thân phận là nội giam nhưng xét về học vấn, nhân phẩm, tu dưỡng, tận đáy lòng Uyển Nhi thật sự vô cùng kính nể.
Quách sư phó tuyệt đối sẽ không hại nàng.
Rất có thể, Quách sư phó cố tình tìm lý do để nàng đem Phật kinh tới, gieo với vị chủ nhân của Tĩnh An cung kết một cái thiện nhân duyên.
Uyển Nhi có thể cảm giác được, Quách sư phó rất thưởng thức nàng, cũng có thể cảm nhận được, Quách sư phó đối với tài học vấn của tổ phụ Thượng Quan Nghi cũng thật sự tán thưởng.
Lúc này Uyển Nhi lại càng thêm chắc chắn, vị bà bà lúc nãy có tám phần biết rõ nàng là ai.
Người trong cung tuy rằng luôn bày vẻ mặt không đếm xỉa đến thứ gì, kỳ thật trong lòng họ ai ai cũng đều để ý tới.
Đây chính là kinh nghiệm mà Uyển nhi tổng kết từ những năm gần đây sống trong cung.
Bà lão kia sở dĩ không cho khách vào nhà, nói không chừng đang dùng biện pháp năm đó Hoàng Thạch Công khảo nghiệm Trương Lương ——
Hoàng Thạch Công ném giày, bà lão đóng cửa, cũng coi như không kém nhau là bao.
Nghĩ đến đây Uyển Nhi thông suốt, liền không vội vàng.
Tâm tình của nàng cũng dần ổn định lại, yên tĩnh đứng trước cửa Tĩnh An cung, đợi.
Thái dương từ phía đông chậm rãi từng bước tới đỉnh đầu, tựa như treo mình giữa thiên không, ánh nắng càng lúc càng tỏ rọi, cường độ cũng chói sáng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng được.
Lúc này, xem chừng Uyển Nhi đã đứng đây được gần một canh giờ.
Trong Tĩnh An cung vẫn không có động tĩnh gì.
Cứ đứng đợi như thế, trong lòng Uyển Nhi bắt đầu thấp thỏm không yên: Có phải là nàng đã hiểu sai mọi chuyện rồi không?
Đang do dự một hồi, bỗng kẹt kẹt một tiếng, cửa Tĩnh An cung hé mở thành một cái khe.
Uyển Nhi nhất thời bừng tỉnh.
Khe hở cánh cửa mở lớn hơn, một bóng người liền xuất hiện ——
Tự nhiên chính là vị bà bà lúc nãy rồi.
Lần này, trên vai bà bà còn mang theo một cái cuốc đào hoa.
Khoé miệng Uyển Nhi giật giật một cái, thầm nghĩ, không phải là muốn nàng học theo Lâm Đại Ngọc đi mai táng hoa chứ?
Trong tâm nghĩ chuyện không đâu, Uyển Nhi vội vàng nghiêng người nhường đường.
Lúc bước sau một bên, Uyển Nhi liền thuận thế đứng hầu bên cạnh.
Lần này, bà lão kia lại chịu ngước nhìn Uyển nhi một cái.
Uyển Nhi cảm nhận được ánh mắt của bà dừng trên người mình, cho nên càng thể hiện sự kính cẩn tuỳ ý.
Bà lão nhìn được một lúc, sau đó lại đem theo cuốc hoa trên vai, hướng vườn hoa bước tới.
Uyển Nhi liền từ từ đuổi bước theo sau.
Nàng cẩn thận không bước vội vã, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách bảy tám bước với bà lão.
Bà lão dừng chân trước vườn hoa, Uyển Nhi theo đó cũng dừng lại.
Bà lão vung cuốc hoa, đào đất liên tục, đại khái cũng được nửa canh giờ.
Dù sao cũng là người đã có tuổi, trên trán nhanh chóng phủ đầy mồ hôi.
Uyển Nhi thấy từng giọt mồ hôi theo gương mặt bà lăn xuống, rơi thẳng trên mặt đất, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bà lão kia dường như đã nhận ra cái nhíu mày này của Uyển Nhi, đôi mày của bà vô cùng khẽ chớp.
"Từng làm loại công việc này chưa?" – Bà lão đột nhiên mở miệng.
Thanh âm vô cùng trong trẻo, tuyệt đối không hề cứng ngắc, trì trệ như những người già có tuổi khác.
Uyển Nhi nghe được giọng bà, trong lòng liền sinh ra hảo cảm.
Rốt cuộc cũng đợi được người kia chịu nói chuyện với mình, khoé miệng Uyển Nhi nhất thời cong cong một đường.
"Trước đó chưa từng làm qua loại việc này." – Uyển Nhi đáp rất chi tiết.
Bà lão nghe vậy, chỉ "À!" một tiếng.
"Đến đây." – Bà gọi Uyển Nhi sang.
Uyển Nhi ngoan