Không hổ là nghi trượng của Hoàng hậu, cùng là một loại kiệu nhưng nhìn bốn tên nội giam nhấc kiệu, đâu chỉ có bộ pháp chỉnh tề như thế? Quả thực là uy thế hừng hực, không một khắc nào dám chậm trễ thể hiện rõ ràng uy phong Mẫu nghi thiên hạ của Võ Hoàng Hậu.
So với trước đó, nghi trượng của Thái Bình công chúa cũng chỉ tựa như một trò trẻ con.
Uyển Nhi âm thầm lắc đầu.
Người ta nói, "dựa cây to dễ hóng mát" (ý nói được người khác giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn), câu này hiện tại đối với sự phấn đấu của lão nương hai mươi năm qua, Uyển Nhi cảm thấy thật có đạo lý.
Cho nên a, theo phe ôm đùi Võ Hậu, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng sẽ phải ôm thật chặt, mặc kệ đám người kia đánh mắng kiểu gì, nhất định Uyển Nhi nàng sẽ không buông tay.
Nghĩ tới đây, Uyển Nhi đã sớm quỳ bái bên đường, một mực cung kính cúi người về phía nghi trượng.
Cho dù người khác không thấy được vẻ mặt của Uyển Nhi lúc này, mặt của nàng tuy đang đối diện trên bụi đất, nhưng vẫn biểu lộ trạng thái cung kính.
Muốn để đại Boss nhìn trúng mình đương nhiên là phải tu luyện toàn diện từ trong ra ngoài, thời thời khắc khắc hoà vào mặt đất thành một.
Có trời mới biết thân thể và thần hồn của nàng là như thế nào, trong ngoài không đồng nhất ra sao thôi!
Uyển Nhi vô thanh vô thức quỳ lại bên vệ đường, biểu hiện tựa như bất kỳ một hạ nhân nào trong cung khi nhìn thấy quý nhân xuất hiện.
Đoàn người Võ Hoàng hậu từ phía sau Uyển Nhi đi tới, đi cùng một hướng với nàng, mà đây lại là địa phương yên lặng nhất trong cung, hiếm khi có người qua lại...
Trong lòng Uyển Nhi không khỏi xẹt qua nghi hoặc: Nàng ấy đến chỗ này làm cái gì?
Nghĩ tới đây, Uyển Nhi mong cầu lần này Võ Hoàng hậu sẽ không để ý tới sự tồn tại của mình, dễ thực hiện nhất chính là cứ xem nàng như một con kiến nhỏ đang bò đi trên đất là được! Vậy mà nàng lại đăm chiêu về hướng đi của Võ Hoàng hậu, quyết định thời thế sau này của bản thân a!
Sự thật chứng minh, Võ Hậu chưa bao giờ là người hành xử ngẫu hứng.
Mà theo Uyển Nhi, cái này có lẽ nên gọi là, hiểu tận chân tơ kẽ tóc đi ——
Đầu ngón tay Võ Hậu lười biếng gõ hai lần vào tay vịn trên kiệu, nội giam bên cạnh lập tức ban lệnh, bốn tên kiệu phu đồng thời dừng bước, không chút bối rối.
Uyển Nhi cảm giác được toàn bộ nghi trượng vừa lúc dừng trước mặt mình, nghiêng ở phía trên, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ.
Thế nhưng tuy rất khổ sở nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần ứng đối chứ nhỉ?
"Cung nhân của cung nào? Ở đây làm cái gì?" – Võ Hậu ung dung mở miệng trên đỉnh đầu Uyển Nhi.
Loại âm điệu này, một chút cũng không giống như giọng điệu của Chủ nhân hậu cung.
Uyển Nhi nghĩ thầm.
Cũng không phải nàng cảm thấy Võ Hoàng hậu trở nên bình dị gần gũi, mà nàng thực sự cảm thấy: Võ Hậu thật sự là một người vô cùng thiết thực!
Không cần hỏi vòng vo tam quốc, chính là nói thẳng, một mạch đi thẳng vào vấn đề! Chính là trực tiếp như vậy đó!
Trong lòng tiểu nữ nhân Uyển Nhi đối với cái nhìn này của Võ Hoàng hậu mà mãnh liệt gật đầu, đồng thời ngón tay cái dựng thẳng, trên mặt biểu lộ vẻ khiêm tốn, nhu hoà, kính cẩn giống như trước đây, thanh âm lại phụng kính đúng mực:
"Nô tỳ là thủ hạ của Quách quản sự ở Học cung, phụng mệnh hành sự!"
Võ Hoàng hậu hiển nhiên đối với danh từ Học cung có thêm mấy phần hứng thú, nàng tựa người trên kiệu, thân thể có chút lay động, đôi mắt vô cùng thưởng thức Uyển Nhi trước mắt.
Đáng tiếc, giờ phút này Uyển Nhi đang cúi thấp đầu, không nhìn thấy cảnh này.
"Ngẩng đầu lên." – Võ Hậu đơn giản nói, trong thanh âm, ngôn từ tự có áp lực không thể kháng cự.
Uyển Nhi yên lặng thở dài, đành phải thành thật ngẩng đầu.
Nốt chu sa giữa mi tâm kia đập vào tầm mắt Võ Hoàng hậu trước nhất, khiến cho mi tâm của Võ Hoàng hậu bất giác cũng phóng theo.
"Là ngươi." – Võ Hậu thản nhiên nói.
Uyển Nhi lần nữa yên lặng thở dài, xem ra thật sự là "chạy trời không khỏi nắng" rồi.
"Nô tỳ Thượng Quan Uyển Nhi bái kiến Thiên hậu nương nương!" – Uyển Nhi bái lạy nói.
Nàng nhớ kỹ trước đó mẫu thân dặn dò mình, hiện tại Võ Hoàng hậu cùng với Hoàng đế được hậu thế xưng danh là hai vị "Thánh nhân", sau này nên gọi là Thiên hậu mới có thể không phạm vào đại kị.
Mẫu thân biết nàng đi lại trong cung, rất có thể sẽ chạm mặt nghi trượng của thiên hậu, sợ là lo lắng có thừa rồi đi?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Nàng đã quen gọi Trịnh thị là mẫu thân rồi.
"Ngươi còn nhận ra bản cung sao?" – Võ Hậu đột nhiên nói.
Uyển Nhi nghe xong có chút sững sờ.
Võ Hoàng hậu tự phát giác lỡ lời, nhưng nàng là một bậc thượng giả, nàng muốn hỏi cái gì thì hỏi, muốn nói cái gì thì nói, cần phải thương lượng với người khác hay sao?!
Sau khi tự bản thân an ủi xong, Võ Hậu đột nhiên đổi lời:
"Bản cung nhớ kỹ lời thề son sắt năm đó ngươi nói cùng bản cung, để bản cung đồng ý cho ngươi vào Học cung, nếu học tập không tốt sẽ trách phạt ngươi..."
Võ Hậu vừa nói đôi mắt vừa nhìn chằm chằm về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị nàng nhìn chằm chằm đến độ sắp mọc gai sau lưng, nào dám đối mặt với Võ Hậu?
Trong lòng Uyển Nhi bất giác xẹt qua vài tia khẩn trương.
Loại tình cảnh này, nếu là vài ba nô tỳ khác, e là đã sớm dập đầu xin tha không ngừng, tự kể lại năm đó do mình nhỏ tuổi vô tri, cầu xin thiên hậu tha thứ, vân vân và mây mây...
Bất quá, Uyển Nhi cũng không phải người bình thường, nàng biết như thế nào là cơ hội chớp mắt sẽ không bắt kịp được.
Lấy lại bình tĩnh, Uyển Nhi cất cao giọng nói: "Nô tỳ tự biết tư chất mình ngu dốt, học tập không dám có một khắc nghỉ ngơi, cũng càng sợ sẽ phụ lòng thiên hậu ban ân sâu năm đó!"
Võ Hậu nghe vậy cảm thấy hứng thú, "À" lên một tiếng: "Nói như vậy, xem ra ngươi cũng học được không tệ rồi?"
"Thiên hậu nương nương thiên phú sắc sảo, học thứ uyên bác, nô tỳ không dám nhận mình không tệ." – Uyển Nhi đáp.
Võ Hoàng hậu không khỏi bật cười "haha" hai tiếng: "Ngươi cũng dám so sánh với bản cung hay sao? Còn nói không dám?"
Uyển Nhi bái phục.
Nàng biết, mặc dù Võ Hoàng hậu nói như thế nhưng tuyệt đối ý tứ bên trong không hề đơn giản.
Trái lại là tính cách trọng kỳ nhân của Võ Hậu, thưởng thức người có tài, đồng thời hiểu biết thấu đáo lòng người.
Quả nhiên, ngữ khí của Võ Hậu so với trước đó không còn quan trọng, lúc này lại thêm bừng bừng lửa giận.
"Bản cung không có thời gian rãnh rỗi khảo sát ngươi." – Võ Hậu nói.
Dứt lời, lần nữa gõ gõ vào tay vịn trên kiệu.
Bốn tên nội giam cùng lúc nâng kiệu lên, định đi tới phía trước thì lại bị Võ Hậu cho dừng.
"Quách An bảo ngươi làm chuyện gì?" – Võ Hậu nhìn về phía Uyển Nhi lần nữa.
Uyển Nhi chậm rãi, biết tránh cũng không được, đành phải nói chi tiết: "Quách quản sự lệnh cho nô tỳ giao đến một thứ."
"Thứ gì? Lấy ra cho bản cung xem một chút?" – Võ Hậu không khách khí nói.
Trong thâm cung, ai chức cao người đó làm lão đại, một Uyển Nhi nhỏ bé có thể bỏ qua, không tính là tồn tại đi, vậy thì nàng lấy tư cách gì đòi hỏi chuyện bình đẳng, riêng tư?
Nếu nàng dám, e là Võ Hoàng hậu sẽ là người giáo huấn nàng trước nhất, để cho nàng mở to