Thái Bình công chúa bị Võ Hoàng hậu xoa mặt một hồi, lại bị Võ Hoàng hậu hôn một cái lên mặt, nhất thời thẹn thùng.
Nạng tự giác nhắc nhở "mình đã sớm trưởng thành", lại luôn được mẫu hậu đối xử như một tiểu hài tử, đương nhiên rất xấu hổ.
Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn nữ nhi đỏ bừng mặt, thầm nghĩ trong nháy mắt tiểu Thái Bình đã sớm đến tuổi cập kê, cập kê xong là đến tuổi phải xuất giá...
Võ Hậu nhíu mày, nàng lười biếng nghĩ đến chuyện hôn nhân của Thái tử Lý Hoằng, nhưng khi nghĩ đến chuyện nữ nhi duy nhất muốn xuất giá, trong lòng nàng không khỏi thêm mấy phần bực bội.
Lại nhớ tới bản thân mình may mắn tôn quý, hôn sự của nữ nhi có thể thoả thích làm chủ, có thể nhìn thấy nữ nhi tìm được một lang quân như ý, ngoan ngoãn nghe theo mình, như vậy sẽ tránh được việc nữ nhi phải chịu uỷ khuất trong tương lai.
Nữ nhi của nàng, sao lại có thể bị uỷ khuất, khổ sở cho được?
Để tìm được cho Thái Bình một đấng lang quân biết nghe lời, chuyện này tính ra không khó.
Thái Bình đã lớn như vậy, mấy tên huynh đệ như Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán cũng không phải cũng cần nhanh chóng thành gia lập thất hay sao?
Đán vẫn còn nhỏ, ngược lại hai tên Hiền và Hiển thì...
Võ Hoàng hậu lại nhíu chặt đôi mày, nàng nhớ tới chuyện gần đây, trong cung đang đồn đại vài lời tiên tri.
"A nương?" – Thái Bình không biết mẫu hậu tại sao lại nhíu mày, cẩn thận hỏi thăm.
Tâm niệm Võ Hoàng hậu vừa khẽ động, liền kéo Thái Bình lại hỏi: "A nương nghe nói, ngươi thường liên lạc với Thượng Quan Uyển Nhi?"
Thái Bình ngẩn người, không rõ tại sao đột nhiên mẫu hậu lại hỏi câu này, rất thành thật nói: "Ngẫu nhiên được gặp nàng vài lần, cũng không có liên lạc qua lại."
"Ồ?" – Võ Hoàng hậu nhíu mày.
Trong lòng Thái Bình thắt lại, vội vàng giải thích: "A nương đừng lo! Uyển Nhi không phải người xấu! Hài nhi cảm thấy tài đọc sách của nàng ấy rất tốt, so với hài nhi cũng không dụng tâm đọc được nhiều như vậy!"
Ngươi cảm thấy nàng không phải là người xấu, nhưng tên kia mới tự hiểu rõ tâm cơ của nàng ta thế nào!
Võ Hoàng hậu xuỳ một tiếng.
Trên mặt nàng vẫn chưa biến sắc, tiếp tục hỏi nữ nhi: "Vậy, Thái Bình cảm thấy nàng là người thế nào?"
Thái Bình nháy mắt mấy cái: "A nương muốn hỏi tài học vấn của Uyển Nhi hay là nhân phẩm của nàng?"
"Nói cả hai một chút đi."
"Tài học vấn của Uyển Nhi tất nhiên là rất tốt, vừa rồi hài nhi cũng đã nói, nàng vốn dĩ thông minh lại còn chăm chỉ, có đôi khi còn nói ra được những điển cố, hài nhi càng nghe càng thấy có tư vị, thậm chí khi trở về còn muốn tra xem xuất xứ của điển cố đó thế nào." – Thái Bình thao thao nói.
Quả nhiên là đầu óc lanh lợi!
Võ Hoàng hậu hừ lạnh trong lòng.
"Còn về nhân phẩm, hài nhi cảm thấy nàng rất tốt a! Tính tình Uyển Nhi vừa dịu dàng lại nhu thuận, còn biết cách nói chuyện, dáng vóc cũng rất đẹp mắt!" – Nói đến Uyển Nhi, trong giọng của Thái Bình lộ ra mấy phần tán thưởng vui sướng.
Võ Hoàng hậu âm thầm "hứ" một tiếng, càng thấy bộ dáng nho nhỏ của Thượng Quan Uyển Nhi chất chứa quá nhiều tâm cơ.
Nhớ lại mấy lần gặp tiểu nha đầu kia trong quá khứ, mình lấy tôn vị Quốc mẫu cũng không chiếm được nhiều tiện nghi của nàng ta.
Ngược lại mấy lần còn không khỏi thưởng thức cái đầu thông minh lanh lợi kia.
Võ Hoàng hậu càng thêm cảm thấy lời tiên đoán về Thượng Quan Uyển Nhi quả thực làm cho nàng kinh hãi.
Nàng có thể không quan tâm đến một món đồ chơi nho nhỏ, nhưng còn đám hài tử của nàng thì sao?
Nhìn bộ dáng hiện tại của Thái Bình, lúc được hỏi tới lại không kìm được hảo cảm với món đồ chơi nhỏ kia, lại còn liên tục tán dương.
Thái Bình dù sao cũng là công chúa danh giá cao quý lại có thể dễ dàng bị một món đồ chơi nhỏ mê hoặc, dụ dỗ, nếu tương lai, bọn Hiển cùng Đán...
Võ Hoàng hậu nghĩ tới đây chợt cảm thấy lo lắng.
Thái Bình tán dương Uyển Nhi, cũng không được mẫu hậu đồng tình, ngược lại còn nhận lấy bộ dạng trầm ngâm không nói.
Cho nên Thái Bình cũng bị khẩn trương mấy phần, cười cười làm hoà, hỏi: "A nương sao lại hỏi về Uyển Nhi vậy?"
Võ Hoàng hậu liếc nàng một chút, chậm rãi nói: "Vừa rồi mới hồi cung, có nghe qua một chút tin tức liên quan đến nàng ấy."
"Liên quan đến Uyển Nhi?" – Thái Bình nghi hoặc hỏi.
"Cái gì mà "phượng hoàng" a, cái gì..." – Võ Hoàng hậu vừa nói, vừa tựa như vô ý vuốt vuốt ống tay áo.
Thái Bình từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, suy nghĩ vừa mới đi về, liền giật mình nhớ lại lời tiên đoán mà mẫu hậu nhắc tới, đại khái nội dung là gì.
Bất chợt Thái Bình trợn to mắt: "A nương minh giám! Uyển Nhi bất quá cũng chỉ là một cung nữ nhô nhỏ, sao nàng lại có thể là "Phượng hoàng" gì được? Trong này nhất định có hiểu lầm rồi...!Nói không chừng là do tiểu nhân quấy phá! A nương sáng suốt sẽ tra rõ mọi chuyện! Xin a nương hãy minh oan cho Uyển Nhi!"
Thái Bình vừa nói vừa hướng Võ Hoàng hậu bái xuống hành lễ.
(aiyooo, tiểu Thái Bình thật đúng là hảo bằng hữu mà ~)
Cái gì mà còn gọi là "Uyển Nhi trong sạch" nữa chứ!
Khoé miệng Võ Hoàng hậu hơi rút lại.
Nói kiểu này chẳng khác nào nói chính nàng đang vu oan giá hoạ của Thượng Quan Uyển Nhi vậy!
Nữ nhi của nàng vì thanh danh của Thượng Quan Uyển Nhi mà nói lời không mạch lạc rồi!
Võ Hoàng hậu tương đối không thích loại cảm giác này.
Nàng hừ một tiếng, nhấc chân phải lên, không nặng không nhẹ đá vào bờ vai sắp chạm đất của Thái Bình.
"Đừng nói lời mất mặt!" – Võ Hoàng hậu ghét bỏ mở miệng.
Thái Bình cũng nhận ra mình vừa dùng từ không thoả đáng, liền chống người dậy, cười hì hì nhìn mẫu hậu: "A nương không phải rất thưởng thức sự thông minh của Uyển Nhi sao? A nương còn không tiếc đưa nàng đến học với Tiết thượng nhân sao?"
"Ngươi biết sao!" – Võ Hoàng hậu ngó Thái Bình một cái.
Chuyện Uyển Nhi đi theo Tiết Tiệp dư đọc sách, Võ Hoàng hậu cũng không cố ý giấu diếm.
Bất quá, chuyện Tiết Tiệp dư nhận Uyển Nhi làm quan môn đệ tử, cũng có lác đác vài người biết chuyện.
Lúc này, Võ Hoàng hậu đặc biệt may mắn, lúc trước cũng đã lưu tình thêm một tay, không đem chuyện đồ chơi nhỏ trở thành đệ tử của Tiết Tiệp dư để lộ ra ngoài.
Không phải, là chuyện nàng trở thành đồng môn sư muội của đương kim thiên tử mới đúng! Chuyện này cũng không phải sẽ tăng thêm thể diện hay vinh danh rạng rỡ cho đồ chơi nhỏ kia đâu? Tương lai nói không chừng lại còn làm mất mặt nàng!
Thái Bình bồi tiếp mẫu hậu một hồi, nội tâm suy tính xem nên làm thế nào để giải vây cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi sau khi trở thành một phạm quan, xuất thân nhỏ hèn trong Dịch Đình, ngay cả cung nữ bình thường cũng không sánh nổi huống chi là phận nô tài có chút thân phận trong cung, chỉ cần một chút tâm cơ cũng có thể đủ để hại nàng.
Cho nên, chuyện liên quan tới lời tiên đoán "phượng hoàng" kia, có thể là do kẻ có tâm cơ cố ý lan truyền, nhằm để Uyển Nhi sập bẫy.
Phượng hoàng à? Cái gì mà nhân tài có thể xưng Phượng hoàng?
Cho đến tận bây giờ, chỉ có tôn vị Long – Phượng tôn vinh lẫn nhau, thiên tử mới được quyền xưng là rồng, nhất quốc chi