Sau một thời gian, không thấy tên họ Thạch hoặc những người khác tới gây sự với Trịnh thị.
Nói tới chuyện này, Thượng Quan Huệ Văn cảm thấy rất kỳ diệu.
Những nghĩ kỹ lại, cũng có dấu vết hiểu được ——
Người cung nữ được gọi là Hạ Cẩm kia, hôm đó đã nói với họ Thạch rằng, muốn Trịnh thị "Phụ trách việc thêu thùa may vá cho nương nương nhà ta".
Thượng Quan Huệ Văn nghe được rất rõ ràng.
Mặc dù ở đây ai cũng không ngờ được, một tiểu hài còn nằm trong tã lót như cô, trong mắt đều đã thấy hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa cái gì cũng hiểu rõ.
Nếu là bọn họ, bao gồm cả Trịnh thị trong đó, tiểu oa nhi biết nghe nhưng không biết nói này vậy mà có thể nghe hiểu được lời đại nhân nói, chắc là sẽ bị doạ đến kinh sợ quá mức a?
Có thể bọn họ sẽ xem mình là một loại yêu tà, đem mình nhanh chóng đi xử lý cũng nên?
Thượng Quan Huệ Văn nhớ tới cục diện này xong không khỏi thầm hối hận.
Cảm giác thấy mình đã biết quá muộn, lúc đó chỉ nhớ dáng vẻ nguỵ trang của mình trở thành một con búp bê nho nhỏ, yên lặng theo dõi mọi sự biến đổi, lại quên có thể nhờ đó mà sẽ được chết một lần.
Được chết một lần, có phải sẽ được nhanh chóng trở về thế giới cũ hay không?
Trong lòng Thượng Quan Huệ Văn yên lặng lắc đầu, thở dài.
Cái này được gọi là kiếm kế sinh nhai đó nha!
Cô muốn chết như thế, nhưng khi nước đã đến chân lại theo bản năng hướng lên bờ tìm đường sống!
Chẳng phải là thế hay sao!
Thượng Quan Huệ Văn lại một lần nữa hạ quyết tâm.
Bất luận là hữu tâm hay vô tâm, hoặc còn có mục đích gì khác, kể từ lúc Hạ Cẩm xuất hiện, đã hoàn toàn chính xác cải thiện mọi hoàn cảnh sinh tồn của mẹ con Trịnh thị rồi.
Tạm thời mình xem mình và Trịnh thị là hai mẹ con đi!
Thượng Quan Huệ Văn nghĩ thầm.
Dù sao cổ thân thể này cũng thuộc về Thượng Quan Uyển Nhi!
Cổ nhân nói «Tóc da trên thân thể, đều là từ cha mẹ mà thành», Thượng Quan Huệ Văn đã chiếm thân thể nữ nhi người ta làm cô hồn dã quỷ, chiếm vị trí đã đành, không lẽ còn không chịu nhận mẹ người ta làm mẹ mình sao?
Thượng Quan Huệ Văn suy đoán về người cung nữ được gọi Hạ Cẩm kia, thậm chí là vị Từ Tiệp dư sau lưng, hẳn đã từng nhận ân tình từ Thượng Quan gia.
Nói không chừng, Thượng Quan gia từng là bạn cũ với Từ gia, cho nên lúc thấy cốt nhục duy nhất của Thượng Quan gia gặp nan, Từ Tiệp dư mới đúng lúc ra tay tương trợ.
Có thể làm được chuyện này, đã không dễ dàng gì.
Phải biết Thượng Quan thị hiện tại chính là tội phạm của vị kia – người dưới một người trên vạn vạn người, tương lai sẽ là Cửu Ngũ Chí Tôn, thiên hạ độc tôn – Võ Tắc Thiên nha!
Từ Tiệp dư có thể hành động như thế cũng xem như là hết lòng giúp đỡ rồi.
Nằm trên giường, suy nghĩ đến những chuyện này, nhất là khi nghĩ đến ba chữ "Võ Tắc Thiên", trong ngực Thượng Quan Huệ Văn vụt qua một tia sáng khó chịu.
Giống như đột nhiên bị tảng đá nặng ngàn cân nện một vố đè xuống vậy.
Kể từ ngày Hạ Cẩm xuất hiện, Thượng Quan Huệ Văn biết mình đã xuyên không trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, nghĩ đến thời điểm Thượng Quan Nghi bị "Võ Tắc Thiên" hại chết, loại cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện.
Chỉ bất quá, ngay lúc cô suýt nữa bị ngạt thở thì lại biến mất, Thượng Quan Huệ Văn tuyệt vọng nhìn tình cảnh của mình, cũng không quá để ý.
Mà bây giờ, ba chữ "Võ Tắc Thiên" này lại xuất hiện lần nữa trong tâm trí cô, chúng lại trở thành ba chữ trầm trọng nhất thế gian.
Bọn chúng áp bách trong ngực Thượng Quan Huệ Văn đến khó chịu, hô hấp phảng phất đều bị rút đi trong nháy mắt.
Chuyện này quá mức cổ quái!
Thượng Quan Huệ Văn tự hỏi, xưa này vốn dĩ mình không phải là người mê tín.
Có lẽ là vì hiện tại thần hồn của cô còn ở trong thân xác Thượng Quan Uyển Nhi, mà một đời Thượng Quan Uyển Nhi lại không thể thoát khỏi mối quan hệ với ba chữ "Võ Tắc Thiên" này.
Thượng Quan Uyển Nhi vốn nên là một tiểu thư khuê các, vô ưu vô lo sống tới già, lại bởi vì Võ Tắc Thiên mà mất đi chỗ dựa từ khi còn trong tã lót, từ Thiên Đường đã lưu lạc xuống Địa Ngục.
Mười bốn tuổi, Võ Tắc Thiên phát hiện ra nàng, sau đó bị Võ Tắc Thiên đem theo bên người, thẳng tới khi bốn mươi sáu tuổi thì bị giết chết, cả đời chưa từng thoát khỏi phân tranh quyền lực của tôn tử Võ Tắc Thiên với nhau, cuối cùng cũng vì loại phân tranh quyền lực này mà bị mất mạng.
Xuyên không trở thành phần bên trong của thể xác này, làm sao cô không thể e ngại ba chữ "Võ Tắc Thiên" này chứ?
Đây chính là mệnh của Thượng Quan Uyển Nhi...
Đôi mày thanh tú của Thượng Quan Huệ Văn khẽ nhíu lại, tạo thành một cục u nhỏ.
Cái miệng bé xíu cũng mím chặt lại.
Chuyện này khiến cô cảm nhận thấy y hệt một đứa bé đang bị cưỡng ép đóng vai một nhân vật trưởng thành.
Giờ phút này, nếu không phải đang suy nghĩ trong lòng, không có người nào biết.
Nếu như có người thứ hai nhìn thấy dáng vẻ này, nhất định sẽ cảm thấy tiểu anh hài này lại có thể vô cùng khả ái đến vậy.
Đáng tiếc là không có ai phát hiện vẻ đáng yêu này của cô.
Thượng Quan Huệ Văn thì càng lúc càng sầu muốn chết rồi.
Cô từng được giáo dục và trải qua quá trình huấn luyện nghiên cứu lịch sử, cho nên đối với thời đại mỗi nhân vật đều mang vận mệnh, sinh tử này, cô đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô biết vận mệnh của Thượng Quan Uyển Nhi như thế nào, từ giờ về sau, làm sao có thể cam tâm? Hơn bốn mươi năm vội vội vàng vàng, mệt mỏi, cuối cùng đổi lại cũng chỉ là một cái chết?
Nếu như kết quả đều là một cái chết, vậy thì thà sinh ra rồi chết sớm còn hơn!
May thay, sau khi được Hạ Cẩm và Từ Tiệp dư chiếu cố, mẹ con Trịnh thị đã có được một căn phòng riêng sống qua ngày.
Mặc dù đã có phòng riêng trong Dịch Đình nhưng cũng không tốt hơn là bao, mọi thứ đều vô cùng đơn sơ, Thượng Quan Huệ Văn không đành lòng nhìn nhiều, dù sao, tốt xấu gì hai người cũng không phải ngủ chung giường với đám cung nữ lớn nhỏ khác.
Trịnh thị cũng không cần lo lắng, nửa đêm đang ngủ khỏi phải bị một cung nữ nào đó bất cẩn trở mình đụng phải, đem nữ nhi còn trong tã lót đè chết.
Hơn nữa, không phải gặp những lời ra tiếng vào ác độc của đám người cùng phòng chính là điều mà Trịnh thị cảm thấy vui mừng.
Trịnh thị à...
Thượng Quan Huệ Văn yếu ớt thở dài một hơi.
Cái thuận tiện này của người mẫu thân này a...
Không thể nhớ lại nữa.
Thượng Quan Huệ Văn tự nhủ.
Nếu nghĩ tiếp nữa, nhất định cô sẽ bị mềm lòng.
Thượng Quan Huệ Văn hiểu rõ chính mình nhất.
Đem những suy nghĩ trong đầu cùng trở về, không thể suy nghĩ vẹn toàn nữa thì hất hết ra, Thượng Quan Huệ Văn kiệt sức xoay chiếc cổ nhỏ, đánh giá một vòng quang cảnh trong phòng.
Lúc này, Trịnh thị đang ở ngoài làm việc, thân phận bọn họ ở tại Dịch Đình chính là nô bộc không thể thay đổi.
Dù là công việc thêu thùa đã được Từ Tiệp dư nhìn trúng, bất quá cũng chỉ là thay đổi tính chất công việc mà thôi.
Dựa theo suy nghĩ của Trịnh thị, sau khi nữ nhi của nàng uống cháo gạo xong hiện tại chắc chắn đang ngủ, đợi khi nàng xử lý công việc xong, cũng vừa lúc nữ nhi tỉnh lại.
Như thế nàng có thể dỗ dỗ dành dành nữ nhi, để cho nữ nhi ngủ tiếp.
Thượng Quan Huệ Văn cùng sinh sống với nàng một đoạn thời gian, cũng đã hiểu rõ được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trịnh thị.
Cho nên, vào thời khắc này, lúc Trịnh thị chưa trở lại cũng là thời cơ quan sát tốt nhất!
Thượng Quan Huệ Văn nghĩ xong, liền cọ xát thân thể mềm mại nhỏ bé xuống giường mấy cái...
Dựa vào cổ