"Lúc ta mới tiến vào trong điện, hình như nhìn thấy một nữ tử bị đưa ra bên ngoài...!Giống như là Thái tử phi?"
Hạ Lan Mẫn Chi dứt lời liền mỉm cười nhìn Lý Hoằng.
Sắc mặt Lý Hoằng biến thành trắng bệch: "A Bùi..."
Ngay cả lễ nghi đối diện với mẫu hậu hắn cũng bỏ mặt, co cẳng chạy tới hướng ở ngoài điện.
Vừa vặn chạm mặt với Triệu Ưng.
Triệu Ưng kinh ngạc nhảy lên một cái, vội vàng cúi xuống, bái chào hành lễ với Lý Hoằng.
Câu nói trong miệng "Bái kiến Thái tử điện hạ" còn chưa nói xong, Lý Hoằng đột nhiên đá một cước vào đầu vai lão: "Cẩu nô tài! Nếu A Bùi có mệnh hệ gì, ta sẽ liều mạng với các ngươi!"
Triệu Ưng bị đạp một cước kêu lên đau đớn, ngã nhào ra đất.
Nhưng sau khi Lý Hoằng đá một cước này xong, tâm tình cũng không tốt hơn.
Đây là lần thứ hai hắn làm sai chuyện, suýt nữa đập đầu xuống đất.
Uyển Nhi thấy biến cố này, ngạc nhiên tròn miệng.
Nàng không biết trước loại tình huống này phát sinh, bản thân nên phản ứng thế nào cho đúng!
Có lẽ, không cần nhúc nhích, an phận mới là đúng nhất đi?
Nhưng rõ ràng nàng nhìn thoáng qua Võ Hoàng hậu, lúc Thái tử lảo đảo sắp ngã, thân thể nàng ấy không tự chủ hướng về phía trước một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng đã giữ được thăng bằng như cũ.
Uyển Nhi vội vã rủ mắt xuống.
Hạ Lan Mẫn Chi đột nhiên bước nhanh tới, một tay đỡ lấy Thái tử sắp té ngã.
"Thái tử điện hạ cần phải bảo trọng quý thể a!" – Hạ Lan Mẫn Chi cười hì hì: "Thái tử phi không còn, có thể tái giá mà; nếu Thái tử không còn thì...!ha ha ha!"
Lời này vừa nói xong, cả sắc mặt của Uyển Nhi cùng Võ Hoàng hậu đều biến đổi.
Trong mắt Võ Hoàng hậu loé lên hai đạo sát khí bắn thẳng tới chỗ Lý Hoằng cùng Hạ Lan Mẫn Chi, không biết nàng ấy muốn giết ai trước.
Mà Uyển Nhi thật sự cảm thấy, tên tiểu nhân Hạ Lan Mẫn Chi này hoàn toàn bẩn thỉu, không có chỗ sạch sẽ.
Lý Hoằng cũng xem như kiên cường hơn một chút.
Tuy lồng ngực cuồn cuộn kịch liệt, trong cổ một loại cảm giác khó chịu xông lên, nhưng hắn cũng đã dốc hết toàn lực đẩy Hạ Lan Mẫn Chi ra: "Cút!"
Trong miệng Hạ Lan Mẫn Chi "hứ" một tiếng, thuận thế ôm ngực, nhìn Lý Hoằng lảo đảo đi ra ngoài.
Thật vất vả mới đi đến trụ ngoài cổng điện, Lý Hoằng rốt cuộc không thể chịu nổi, miễn cưỡng đỡ lấy trụ, phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy thân ảnh Lý Hoằng lảo đảo biến mất, vẻ ầm ĩ bên ngoài của điện được khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Uyển Nhi đoán là tuỳ tùng của Lý Hoằng thấy bộ dáng của hắn không tránh khỏi bối rối, sau đó là đại khái hộ tống hắn về Đông cung, mời thái y sang chẩn trị, vân vân...
Không biết vị Thái tử phi kia rốt cuộc thế nào rồi.
Nàng ta còn đang mang thai nữa!
Hạ Lan Mẫn Chi cũng đã sớm nhìn qua Uyển Nhi, nhất là diện mạo xuất chúng của Uyển Nhi, hắn cảm thấy hứng thú nhíu mày.
Tựa như rất quen thuộc, hắn mở miệng: "Vị này, chính là vị tân nữ quan bên cạnh cô mẫu, Thượng Quan nương tử sao?"
Uyển Nhi chỉ có thể chịu đựng ghét bỏ, chỉnh đốn y phục, thi lễ với hắn một cái.
Võ Hoàng hậu lúc này đã nghiêm túc ngồi tại chính vị.
"Điều ngươi biết hơi nhiều rồi đó!" – Thanh âm của Võ Hậu lộ ra ý vị băng lãnh.
Hạ Lan Mẫn Chi tựa như không chút sợ hãi giọng điệu này, còn cười nói: "Thượng Quan nương tử tuổi còn rất trẻ, hẳn cũng sẽ thích những loại quần áo tươi sáng nhỉ.
Ta liền tặng cho ngươi vài bộ y phục chất liệu Tây Vực kia..."
Khoé miệng Uyển Nhi giật lên một cái.
Nàng thật sự không muốn nhận thứ đó, không quan tâm là đồ tốt tới đâu, chỉ cần là đồ ngoại quốc, ai biết được có sạch sẽ hay không?
Thế nhưng, trong lúc nhất thời nàng không biết nên cự tuyệt thế nào.
Võ Hoàng hậu lại mở miệng, kịp thời thay Uyển Nhi đáp trả: "Đám vải vóc thượng hạng kia không cần đưa vào cung làm gì."
Đây là mang ý tứ cự tuyệt "hiếu kính" của Hạ Lan Mẫn Chi.
Hạ Lan Mẫn Chi yên lặng chớp mắt một cái, sau đó lại mỉm cười: "Dù gì cũng là hiếu tâm của điệt nhi, cô mẫu..."
Bị Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn khoát tay cắt ngang: "Lòng hiếu thảo của ngươi bản cung đã biết."
Nói xong, còn sâu sắc nhìn Hạ Lan Mẫn Chi một cái.
Nếu Hạ Lan Mẫn Chi từng không chút kiêng kị với Võ Hoàng hậu thì cái nhìn đầy ý vị ý Võ Hoàng hậu này lại làm cho hắn nảy sinh cảm giác bất an.
"Cô mẫu..." – Hắn còn định nói thêm điều gì đó.
Võ Hoàng hậu hất cằm, thanh âm cực kỳ nhạt: "Ngươi viết sách cho Tân Giáo cũng đã vất vả rồi, bản cung cũng không đành lòng nhìn ngươi...!Lan Đài tự, ngươi không cần đi nữa."
Hạ Lan Mẫn Chi hơi biến sắc.
Võ Hoàng hậu lại buồn bã nói: "Gần đến ngày minh thọ của ngoại tổ mẫu ngươi, bà cũng từng đau lòng vì ngươi một trận, ngươi cũng nên từ từ đến tế điện tế bái lão nhân gia đi!"
Rốt cuộc Hạ Lan Mẫn Chi không nghe nổi nữa, phồng gan lên nói: "Minh thọ của tổ mẫu, điệt nhi chưa từng quên...!Nhưng cho dù có quay về tế điện thì cũng sẽ không ảnh hướng tới lòng tận trung vì nước của điệt nhi..."
Đột nhiên Võ Hoàng hậu phất tay, thanh âm bỗng nhiên cất cao mất phần: "Bản cung mệt rồi! Ngươi từ từ hồi phủ, thay ngoại tổ mẫu của ngươi chuẩn bị sự vụ tế điện đi!"
Hạ Lan Mẫn Chi còn định tranh luận thêm điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể không tái mặt, hướng Võ Hoàng hậu chắp tay, cúi lưng hành lễ, từ từ lui ra ngoài điện.
Uyển Nhi đứng ngoài lắng nghe, quan sát, phân đoạn cô cháu này, có thể nói là đoạn đối thoại người nhà này hoàn toàn nhận rõ thái độ của Võ Hoàng hậu đối với Hạ Lan Mẫn Chi.
Trước lễ giáo phong kiến, trọng trách kế thừa dòng dõi là nặng nề nhất, Hạ Lan Mẫn Chi lại được ban họ "Võ", bất luận huyết thống của hắn là họ gì, hắn đều phải danh chính ngôn thuận trở thành tôn tử (cháu trai) của Võ gia.
Cho nên hắn có thể thản nhiên gọi vị Vinh Quốc phu nhân đã sớm tạ thế là "tổ mẫu".
Mà Võ Hoàng hậu lại tận lực cường điệu Vinh Quốc phu nhân là "ngoại tổ mẫu" của hắn, rõ ràng là muốn hắn biết rõ: Rốt cuộc hắn vẫn không phải là tôn tử của Võ gia.
Đã không phải con cháu Võ gia, cho dù có phong tước Chu Quốc Công thì cũng phải tuỳ thời thể hiện, tuỳ vào tâm tư của chính Võ Hoàng hậu.
Với người hiện đại, có thể nhìn huyết thống ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của mẫu thân với huyết thống ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của phụ thân đều giống nhau, cũng không khác biệt thân sơ (nội ngoại hai bên đều như nhau).
Nhưng riêng với Tông pháp xã hội của lễ giáo phong kiến, lại là xã hội Phụ hệ nam quyền, địa vị Gia trưởng trong nhà là tách biệt, dòng họ của hắn, tính cả toàn tộc từ trong ra ngoài, cũng chỉ có một mình hắn mới được chân chính tôn sùng.
(ý là chỉ xem trọng một mình con trai trưởng nối dõi)
Loại tình huống này, đừng nói là trong thời không song song một ngàn năm trước, ngay