"Uyển Nhi!" – Trong điện, Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn, cao giọng gọi.
Minh Sùng Nghiễm nghe được rõ ràng, nhếch miệng cười với Uyển Nhi một cái: "Thiên hậu cho gọi, mau mời Thượng Quan Tài nhân đi vào trong đi!"
Uyển Nhi thấy bộ dáng của hắn giống như không quan tâm cái gì, thật ra là thấu hiểu tỏ tường mọi thứ; lòng nàng có chút hoảng hốt.
Đạo sĩ kia quá quỷ đạo, Uyển Nhi tự nhắc mình cùng hắn không có quan hệ, nói không chừng sẽ tới lúc chân tướng bị bại lộ.
Vội vàng nhẹ gật đầu với Minh Sùng Nghiễm, Uyển Nhi liền quay người đi về phía trong điện.
Từ khi trở thành nữ quan hầu cận bên cạnh Võ Hoàng hậu, đối với xưng hô của Võ Hoàng hậu dành cho mình, từ "Thượng Quan Uyển Nhi" biến thành "Uyển Nhi".
Cái này, rõ ràng mang theo cảm giác xưng hô thân mật, làm cho Uyển Nhi vừa chợt nghe đến vẫn còn cảm thấy hơi xúc động.
Nhưng mà Uyển Nhi lập tức cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi ——
Nếu như tên của nàng gọi là "Thượng Quan Uyển Nhi", Võ Hoàng hậu gọi nàng "Uyển Nhi" là cách gọi thân mật; mà tên nàng là Thượng Quan Uyển Nhi, thì Võ Hoàng hậu gọi nàng "Uyển Nhi", chẳng phải là chuyện bất quá đương nhiên hay sao?
Tựa như gọi "Võ Tắc Thiên" là "Tắc Thiên", chứ không phải "Thiên Nhi"...!
Uyển Nhi lập tức bị một loạt ý nghĩ không đâu làm cho hoảng loạn.
Đừng nói chi cái tên "Võ Tắc Thiên" hiện tại vẫn còn chưa được sinh ra, mà nếu như đã có, chẳng lẽ có người nào dám gọi nàng ấy là "Thiên Nhi" a?
E là chẳng phải quá điên rồi sao?
Thật ra, Uyển Nhi chỉ ưa thích cái tên "Võ Chiếu" mà thôi.
Nhật nguyệt lăng không, duy ngã độc tôn, bá khí, tự tin...
Có lẽ nữ nhân đều có nội tâm cố chấp yêu thích?
Như vậy, nếu nói như thế, thì Võ Hoàng hậu cũng không được xem là nữ nhân thuần tuý rồi?
Uyển Nhi nghĩ xong, từ cửa đại điện đến trong điện mấy chục bước cũng vội đi nhanh hơn.
"Thiên hậu!" – Uyển Nhi đứng trong điện, hành lễ với Võ Hoàng hậu phía trên.
Võ Hoàng hậu cũng không vội vã để nàng đứng dậy.
Uyển Nhi cúi thấp đầu, cảm giác "vị này" chắc chắn đang nhìn trên cao xuống dò xét nàng.
Hay là nàng ấy đã sớm phát giác được mình ở ngoài điện nghe lén?
Trong lòng Uyển Nhi thầm thở dài.
Sao lại luôn khó tránh được biên giới nguy hiểm của vận mệnh chạy loạn vậy? Lúc này chỉ mới sống qua được mấy ngày yên ổn thôi mà?
Uyển Nhi âm thầm cắn răng, quyết định cố gắng thay đổi cục diện một chút.
"Thần thiếp vừa từ Đông Cung trở về, nghe nói..." – Uyển Nhi định đem tin tức vừa thám thính được bẩm báo cho Võ Hoàng hậu, để trừ đi khả năng Võ Hoàng hậu nghi ngờ mình nghe lén bên ngoài.
Xoẹt xoẹt, cốp cốp ——
Một tiếng bước chân không tầm thường truyền vào tai Uyển Nhi.
Bỗng nhiên Uyển Nhi dừng câu chuyện, nhìn từ phía trước án văn tới chỗ chiếc váy áo kia.
Âm thanh vừa rồi, chính là vị chủ nhân của tấm váy áo này, chân mang giày thêu, giẫm chân lên mảnh ngọc vỡ trên mặt đất ——
Thứ kia là chén ngọc hình thân thể con vật nào đó bị vỡ vụn tan nát, trước đó bị người này tức giận ném trên mặt đất đây a.
Kim châu mỹ ngọc, thứ xa hoa này thật là lãng phí thâm cung, không còn chút giá trị!
Uyển Nhi mặc thán.
Uyển Nhi bất chấp tính toán, một mảnh vụn của chén ngọc này, có thể nuôi đủ một gia đình nhỏ sống được mấy năm liền, thốt lên:
"Thiên hậu cẩn thận!"
Nói xong, Uyển Nhi vội vàng nhanh chân trước một bước, đến chỗ Võ Hoàng hậu vừa đặt chân xuống, đem hết mớ ngọc vỡ đẩy ra một bên.
Thế là lúc Võ Hoàng hậu đặt chân xuống lần nữa, không tới mức giẫm phải, không bị tổn thương chân.
Bỗng nhiên bước chân của Võ Hoàng hậu dừng lại.
Nàng cứ thế đứng trước người Uyển Nhi xa hơn mười trượng, môi hơi mở, cuối cùng không đem lời chất vấn nói ra ngoài.
Lúc Uyển Nhi không nhìn thấy, trong đáy mắt Võ Hoàng hậu rõ ràng còn có một tia hoang mang không rõ ——
Trước đó Uyển Nhi đến trước người nàng, động tác đẩy ngọc vỡ ra, là bản năng phản ứng bên ngoài, không phải có ý muốn lấy lòng nàng.
Ánh mắt Võ Hoàng hậu sắc bén, điểm này không khó nhìn ra.
Vậy thì, tiểu đồ vật này, lại thật sự sợ nàng bị thương tổn a?
Hai con ngươi Võ Hoàng hậu nhắm lại, nhìn về phía ánh mắt của Uyển Nhi, hình như có chút khó hiểu.
"Nói tiếp đi!" – Võ Hoàng hậu chậm rãi, không để lại dấu vết thở ra một hơi, tựa như những ý nghĩ hoang mang vừa rồi chưa từng tồn tại qua.
Lúc này Uyển Nhi cũng nhớ tới tốc độ phản ứng kinh ngạc của mình, nhảy lên một cái.
Một khắc trong điện tĩnh lặng, làm cho Uyển Nhi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng cũng nghe được âm thanh "bình thường" của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi như trút được gánh nặng, thế là trả lời như thường:
"Dạ! Thần thiếp nghe nói hôm nay Thành nhân hỏi qua bệnh tình của Thái tử, có hứa hẹn với Thái tử rằng, chỉ cần Thái tử khỏi bệnh, sẽ nhường ngôi lại cho Thái tử."
Trong dòng lịch sử mà Uyển Nhi quen thuộc, Đường Cao Tông đã từng đưa ra lời hứa hẹn khi thái tử Lý Hoằng lâm trọng bệnh như vầy.
Kỳ thật nói trắng ra là, đây bất quá cũng là do người làm cha yêu thương nhi tử, muốn xúc tác một chút chuyện vui vẻ mà thôi.
Còn nếu như Thái tử thật sự lành bệnh, Cao Tông Hoàng đế có thật sự nhường ngôi hay không cũng quá khó nói.
Dù sao, tôn vị "Thiên hạ một người" kia quá làm cho người ta tự luyến.
Mà hôm nay lúc Uyển Nhi vừa nghe nói chuyện này, đã có thể kết luận: Thái tử không còn sống được bao lâu nữa.
Võ Hoàng hậu nghe Uyển Nhi nói xong, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng cũng không có thêm phản ứng dư thừa.
Cái này cũng nằm trong dự liệu của Uyển Nhi.
Tin tức trọng yếu như vậy, nếu không phải là người đầu tiên biết được sẽ không phải là thủ đoạn của Võ Hoàng hậu.
Nhưng Võ Hoàng hậu biết được, cũng là thủ đoạn của nàng: Uyển Nhi kịp thời bẩm báo, chính là Uyển Nhi trung thành.
Uyển Nhi cũng thông minh, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ chờ.
Ngừng một hồi lâu, rốt cuộc Võ Hoàng hậu lại mở miệng: "Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Uyển Nhi chỉ có một cảnh, trên lưng sắp không chịu nổi nữa.
Đây là khảo giác của Võ Hoàng hậu, càng là thăm dò của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi hiểu rõ.
Nàng chỉ cần chuẩn bị tinh thần, hồi phục một cái để cho Võ Hoàng hậu một đáp án hài lòng.
Thế nhưng, không rõ vì cái gì, trong lòng Uyển Nhi lại có thêm một chút tình cảm xa lạ.
Loại tình cảm kia, vậy mà lại...!đồng cảm!
Tắc Thiên Đại đế huy hoàng vậy mà đến lượt nàng đồng cảm?
Nàng không sợ đầu óc bị sét đánh khét hay sao!
Uyển Nhi cũng cảm thấy đầu óc mình chắc chắn đã bị sét đánh không dưới một lần.
Nhưng loại cảm giác này thật sự rõ ràng từ đáy lòng sinh ra, không phải là giả.
Khoảnh khắc ngắn ngủi sau câu hỏi của Võ Hoàng hậu, trong lòng Uyển Nhi tự hỏi: Vì cái gì?
Không có đáp án.
"Đồng cảm" như vầy, so với cảm tính thuần tuý có liên quan sao, sao có thể dùng suy nghĩ lý tính để có được đáp án chứ?
Cho phép mình suy nghĩ cực nhanh, Uyển Nhi chỉ có thể đưa ra một kết luận ——
Bởi vì Uyển Nhi có nhiều hoặc ít "góc nhìn của Thượng Đế", nàng hiểu rõ ràng Thái tử Lý Hoằng không còn sống được bao lâu, mà thời gian của Hoàng đế Bệ hạ cũng không còn dài, khả năng lớn nhất là Võ Hoàng hậu sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng