Tử Thần Điện.
Đây là lần đầu tiên Uyển Nhi được đến bên trong cung điện đại biểu cho hoàng quyền Đại Đường.
Thần, là cách gọi khác của Bắc Cự tinh, là ngôi sao đế vương.
Toà Tử Thần Điện này chính là nơi xử lý chính vụ của Đại Đường thiên tử, hàng ngày tiếp kiến các vị thần tử thượng triều.
Thời khắc bước vào bên trong này, Uyển Nhi không khỏi nín thở.
Ánh mắt của nàng, rất tự nhiên nhìn về phía trước, dừng lại trên bóng lưng Võ Hoàng hậu – quanh đám quan binh canh gác, tựa như chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng).
Toà cung điện mang quyền lực chí cao này, có phải một ngày nào đó trong tương lai, sẽ phải đổi chủ hay không?
Mà vị nữ nhân vĩnh viễn cao cao tại thượng trước mặt, có phải sẽ trở thành chủ nhân tương lai của nơi này?
Uyển Nhi cảm thấy hô hấp của mình đang bị chiếm cứ ——
Ý nghĩ kia vừa mới khơi lên, trái tim nàng đã đập rộn nhịp.
Bất quá, trong lúc này, Võ Hoàng hậu hiển nhiên không có bất kỳ cái tâm tư gì, càng không nghĩ tới việc mình và Tử Thần Điện có quan hệ gì.
Trong nội tâm Võ Hoàng hậu đang lo lắng một chuyện khác.
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi song song trên ghế tại chính điện Tử Thần Điện, nhìn Thái Bình công chúa đang quỳ gối phía dưới.
Uyển Nhi liền đứng hầu bên cạnh người Võ Hoàng hậu, kính cẩn ngoan ngoãn, không để bị ảnh hưởng, nhìn thấu tâm trạng của Thái Bình công chúa bên dưới.
Trong ấn tượng của Uyển Nhi, vị Thái Bình công chúa này xưa nay không phải là một người hồ nháo.
Năm đó, lần đầu tiên gặp Thái Bình công chúa trong Dịch Đình, Uyển Nhi vẫn còn nhớ rõ: đó là một vị tiểu đại nhân – tiểu cô nương.
Dạng tiểu đại nhân này trưởng thành, sẽ không làm cái gì để gia nương không bớt lo lắng chứ?
Nhưng một người như vậy, sao lá gan lại lớn như thế, dám đem mấy tên thiếp thân thị nữ, nội giam âm thầm lặng lẽ xuất cung?
Uyển Nhi mơ hồ nhớ lại đời trước của mình, bởi vì phương diện nghiên cứu lịch sử học thuật nên nàng đã đọc qua không ít các loại chính sử Sơ Đường, dã sử thư tịch, thậm chí còn xem qua rất nhiều đánh giá, kịch bản phim truyền hình về thời Sơ Đường.
Trí nhớ của nàng so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, những chuyện liên quan đến Võ Hoàng hậu, liên quan tới Thái Bình công chúa, còn có liên quan đến chuyện của "Thượng Quan Uyển Nhi", cho tới bây giờ, tất cả đều nằm trong trí nhớ của nàng.
Trong dòng lịch sử mà nàng từng quen thuộc, Thái Bình công chúa là một người "Thiện quyền mưu" "Tiêu kỳ mẫu", là một nhân vật chính trị có tài mưu lược.
Nhưng mà, trước mắt hiện tại, tuy là đang quỳ gối thỉnh tội ở nơi đó, nhưng vẫn duy trì được bộ dáng quật cường của Thái Bình công chúa, tương lai thật sự sẽ trở thành một vị Thái Bình công chúa "như thế" sao?
Hay là, bởi vì thời điểm quật cường tuổi thiếu niên mà sau này trưởng thành mới thành người có thủ đoạn?
Nghĩ đến độ tuổi này của Võ Hoàng hậu ngày xưa, sau khi gây hoạ xong, lúc đối mặt với sự quở trách của trưởng bối, có phải cũng duy trì bộ dáng quật cường này hay không? Khoé miệng Uyển Nhi không khỏi không hiện lên một đường cong nho nhỏ.
Thời điểm đó của Võ Hoàng hậu, nhất định so với Thái Bình công chúa còn làm cho người ta đau đầu hơn...
Uyển Nhi hiểu ý mỉm cười.
Vẫn là Hoàng đế không chịu nổi, phá vỡ cục diện lạnh như băng trong đại điện.
Hắn ho nhẹ một tiếng thị uy, mím môi, nghiêng đầu dò xét biểu lộ của Võ Hoàng hậu.
Đợi khi nhìn thấy sắc mặt Võ Hoàng hậu cũng không đẹp hơn trước đó, trên mặt Hoàng đế hiện lên vài chữ bất đắc dĩ.
Không ngờ một tiếng ho nhẹ kia lại vô tình khơi gợi lên cơn ho bệnh tật của hắn, hắn bắt đầu ho thật.
Võ Hoàng hậu lúc này mới quay mặt lại, lo lắng nhìn hắn: "Cửu Lang thấy thế nào rồi?"
Mà Thái Bình quỳ trên mặt đất kia cũng không còn quật cường nhu trước đó, trong mắt hiện lên chút lo lắng, thân thể hương nhướng lên trên một chút.
"Không sao." – Hoàng đế trấn an, vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của Võ Hoàng hậu.
Dư quang trong đáy mắt xẹt qua thân ảnh đang quỳ bên dưới của Thái bình, hắn liền nhìn Võ Hoàng hậu cười sâu vài phần, thử dò xét nói: "Mặt đất vàng lạnh lẽo, tiểu nữ kia quỳ gối dễ sinh bệnh, chẳng phải như vậy sẽ làm gia nương chúng ta thêm đau lòng sao?"
Hắn quanh co như vầy cũng là vì nữ nhi cầu tình.
Võ Hoàng hậu nghiêng sau hắn một chút, im lặng không lên tiếng rút mu bàn tay về.
Lòng bàn tay Hoàng đế trống không, lúng túng cười ngượng ngùng hai tiếng.
Hắn nhìn nữ nhi đưa mắt liếc qua, ra hiệu một cái, ý nói sẽ cho nữ nhi cơ hội để nàng lui xuống.
Thái Bình nhận được ánh mắt kia, nhưng sao nàng dám lui xuống như thế chứ?
Liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của mẫu hậu, Thái Bình cười khổ kéo khoé miệng nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế cũng cười khổ kéo khoé miệng nhìn nàng.
(Chời ơi, hai cha con bị ăn hiếp dữ dị, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ:3)
Dù sao hắn vẫn là người cực kỳ yêu thương nữ nhi, vừa cười vừa nói: "Nữ nhi mới là một hài tử bao lớn đâu, lúc trẫm lớn bằng nhi nữ chúng ta, chẳng phải cũng hồ nháo suốt ngày còn gì!"
Thấy Võ Hoàng hậu vẫn không có phản ứng gì, đầu óc Hoàng đế nóng lên: "Chẳng phải chính Nhị nương nàng, khi bằng tuổi nhi nữ cũng đã..."
Lời ra đến đây thì im bặt.
Bởi vì lúc này Võ Hoàng hậu đã đem ánh mắt một đạo hàm nghĩa phức tạp nhìn về phía hắn.
Hoàng đế ho nhẹ, tay phải cũng tự động vuốt lên sợi râu trên cằm.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó.
Chưa tìm ra được từ nào thích hợp thì Võ Hoàng hậu đã khẽ mở miệng: "Cửu Lang nói đúng lắm, nữ nhi vẫn còn nhỏ!"
Hai phụ tử Thái Bình và Hoàng đế nghe được câu này, trên trán đều thấm một tầng mồ hôi mỏng ——
Lời này, sao lại nghe dối lòng đến vậy chứ.
"Rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì, bình an trở về rồi!" – Hoàng đế nhìn nữ nhi cười cười, tựa như đang tán dương nữ nhi thông minh.
Võ Hoàng hậu đã sắp đứng dậy.
Uyển Nhi vô cùng tinh ý đón sẵn phía trước, đưa tay đỡ lấy Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu đương nhiên giơ một tay đặt lên cánh tay Uyển Nhi, ngoái nhìn về phía Hoàng đế: "Cửu Lang đã thấy không có việc gì thì cũng xem như không có chuyện gì đi! Bản cung muốn đi xem A Bùi bên kia một chút."
A Bùi tức là Thái tử phi Bùi thị.
Võ Hoàng hậu đang định đi thẳng một mạch.
Hoàng đế vội vàng gấp gáp đứng dậy theo.
Bởi vì thân thể hư hoại, đột nhiên đứng lên làm cho hắn bị lung lay hai lần.
Võ Hoàng hậu khẽ nhíu mày, dừng chân trở lại xem hắn.
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới dịu đi, cười nói: "Đông cung có các vị thái y túc trực, Nhị nương không cần phải lo lắng."
Võ Hoàng hậu nghe xong liền rủ mắt xuống.
Uyển Nhi nửa khom người đứng hầu phía sau, nghe xong trái tim cũng chìm xuống mấy phần ——
Thái tử phi Bùi thị sau khi sinh con thân thể liền trở nên hư khí, cộng thêm chuyện Thái tử ốm đau trên giường, Đông Cung dường như lúc nào cũng tập trung toàn bộ thánh thủ thái y trong cung.
Thế nhưng, bất luận vị Đại Đường Hoàng đế này có đối với thê tử hiền lành, đối xử với nhi nữ từ ái, nhưng lại đối với Thái tử phi vừa hạ sinh tôn nhi cho hắn lại không có chút tình cảm gì.
Uyển Nhi xem ra, Hoàng đế thời đại này so với tuyệt đại đa số nam tử lại càng giống một vị quân tử ôn nhuận...
Từ đó có thể biết, liền xem như Đại Đường huy hoàng, địa vị nữ tử cũng