Thái Bình công chúa trở thành trưởng nữ của Võ Hậu.
Vốn dĩ, tiểu hài đầu lòng – An Định Tư tiểu công chúa của Võ Hậu lại bị xem như không tồn tại.
Thái tử Lý Hoằng bây giờ, trở thành trưởng nam của Võ Hậu.
Vì năm đó Võ Hậu mang thai thuận lợi, đã hạ sinh Lý Hoằng, mới có thể đấu tranh cùng Tiêu Thục phi và Vương Hoàng Hậu, giành được sủng ái trước nhất.
Về sau, Võ Hậu dùng một loạt thủ đoạn, đã liên tiếp quật ngã hai nhà thế gia đại tộc tiểu biểu của Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục phi, lấy thân phận con gái của thương nhân, trở thành Đại Đường Hoàng Hậu như hiện tại.
Trưởng tử của Võ Hậu và Cao Tông chính là Lý Hoằng, cũng là Đại Đường Thái Tử danh chính ngôn thuận.
Mà Thái Bình công chúa, vì thời điểm ra đời ngay lúc truyền tin quân Đại Đường chiến thắng Đột Quyết (một dân tộc thiểu số thời cổ) về tới kinh đô, Cao Tông Hoàng Đế quá vui mừng, cho nên đã nhận định nữ nhi vừa chào đời chính là trân bảo trời ban, liền tứ phong xưng hiệu "Thái Bình", càng thêm sủng ái tới cực điểm.
Tướng mạo lẫn tính cách của Thái Bình công chúa đều rất giống Võ Hậu cho nên cũng rất được Võ Hậu yêu thương.
Xét từ thời điểm nàng ta được sinh ra, đã trở thành kim tôn ngọc quý, hiển nhiên được hưởng hết thảy các loại mỹ hảo trên thế gian.
Bởi vậy mà tính cách của nàng ta cũng cực kỳ kiêu câng, ngoại trừ Hoàng Đế và Hoàng Hậu, dường như không ai dám quản.
Sau khi hạ sinh Thái Bình công chúa, Võ Hậu lại tiếp tục hạ sinh Phái Vương – Lý Hiền, Chu Vương – Lý Hiển và Dự Vương – Lý Đán.
Uyển Nhi nghe Trịnh thị kể liên miên mọi chuyện, lý giải càng lúc càng mơ hồ.
Đương nhiên, Trịnh thị thuật lại cũng không phải những chuyện bình thường, trọng yếu.
Thân bị Võ Hậu hại cho thân vong tan nhà, lưu lạc làm nô bộc, nội tâm Trịnh thị tất nhiên e ngại, hoảng sợ, ngôn từ lời lẽ cũng không khỏi mang theo vài tia oán độc.
Nhìn đủ loại từ ngữ để miêu tả Thái Bình công chúa, đã có thể hiểu rõ lòng Trịnh thị.
Những điều này, Uyển Nhi không để ý lắm.
Chỉ cần Trịnh thị không để những lời oán độc này cho người thứ ba nghe thấy, thì hai mẹ con các nàng cũng vẫn được sống an ổn.
Điều mà Uyển Nhi ngạc nhiên là, vốn dĩ ba vị hoàng tử kia phải ở cương vị là ca ca của Thái Bình mới đúng, nhưng hiện tại nàng ta có vẻ lớn tuổi hơn họ.
Nơi mà Uyển Nhi xuyên tới, rốt cuộc là Đại Đường thế nào?
Uyển Nhi yên lặng lắc đầu, thầm khổ cho cuộc đời mình.
Còn nữa, nếu tinh tế xem xét, so sánh niên kỷ của Thái Bình mà nàng gặp ban ngày, nếu nàng ta còn có ba vị đệ đệ nữa, như vậy, người xếp thứ tự cuối cùng – Dự Vương Lý Đán, e rằng nhiều nhất tầm hai, ba tuổi a?
Uyển Nhi không biết trong thời không này, Thái tử - Lý Hoằng lớn hơn mình mấy tuổi.
Uyển Nhi càng không biết, chuyện mình từng quen thuộc với lịch sử trước kia, tài tử từng làm Thái Tông (Lý Thế Dân – cha chồng Võ Tắc Thiên), lúc Thái Tông lâm trọng bệnh, Thái tử Cao Tông (Lý Trị - chồng của Võ Tắc Thiên) đã tới dùng miệng hút mủ, giúp Thái Tông đỡ bệnh, sau này Cao Tông mới có những năm tháng trong cung như vậy, phải chăng, đoạn lịch sử này cũng xuất hiện trong đời Võ Hậu hiện nay?! (đoạn này mình dịch thoát ý để bám theo chính sử)
Uyển Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, trong lòng xẹt qua một tia cổ quái ——
Không bàn đến độ tuổi của Thái tử Lý Hoằng, chỉ cần nói từ Thái Bình công chúa cho tới Dự Vương – Lý Đán, trong vòng tám, chín năm, Võ Hậu đã hạ sinh một mạch...!bốn người con?
Cho nên, tình cảm Đế Hậu, vô cùng tốt?
Đương nhiên, thời đại này không nói tới chuyện tránh thai, càng xem trọng việc đa tử (con đàn cháu đống) chính là đa phúc!
Thế nhưng, Uyển Nhi thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Võ Hoàng Bệ Hạ tương lai, lại "nằm dưới" vì một người nam tử, dù là, vị nam tử này là Hoàng Đế Cửu Ngũ Chí Tôn.
Nằm dưới...
Uyển Nhi đỏ mặt lên, vội vàng cúi đầu.
Thần thái của nàng, rất hiếm khi phát sinh biến hoá rõ rệt như vậy.
Đều là bởi vì chột dạ!
Là người hiện đại, cho nên Uyển Nhi cũng không cảm thấy việc mình đoán vừa tôn vị là chuyện đại bất kính.
Đột nhiên nàng tưởng tượng đến dáng vẻ kia của Võ Hậu, lại trở nên như thế!
Đáng tiếc, không gian tưởng tượng cũng có hạn.
Đời trước nàng sống hai mươi mấy năm, toàn bộ tâm tư đều dồn hết vào con đường học vấn Khảo cổ, không hề nói tới chuyện yêu đương, loại chuyện đó cũng càng không thể nói tới.
Huống chi là...
Trên mặt Uyển Nhi lại lần nữa mất tự nhiên.
Kể từ thời điểm có nhận thức, đời trước thường xuyên nằm mơ đủ loại quái mộng, gặp một người xa lạ, xét thân phận, cả hai nàng rất khác biệt.
Tần suất gặp người này trong mơ càng nhiều càng làm cho nàng thấy mình gặp chướng ngại tâm lý.
Sau này, mỗi năm lớn lên, việc học tập trở nên áp lực, thúc đẩy nàng phải đọc rất nhiều sách vở để phân tán tinh lực, cho nên đã vô tình đem mộng cảnh cùng người kia dần dần giảm đi.
Thỉnh thoảng nhớ tới, nàng cũng không để ý lắm.
Bây giờ, nhớ lại chuyện đời trước của mình, Uyển Nhi có một cảm giác thế sự xoay vần, bãi bể hoá nương dâu rồi!
"Con ngoan của ta, có phải đã mệt rồi không?" – Trịnh thị ngừng kể, đau lòng sờ đầu Uyển Nhi.
"A nương, con chưa buồn ngủ." – Uyển Nhi thoát ra từ những suy nghĩ cổ quái của mình.
Nàng tựa vào ngực Trịnh thị, bộ dáng rất nhu thuận.
Trịnh thị yêu thương ôm nàng: "A nương vừa mới nói, con đã nhớ kỹ chưa?"
"Đã nhớ kỹ!" – Uyển Nhi trịnh trọng gật đầu.
Trịnh thị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồi lâu, sau đó sâu kín thở dài một hơi.
"A nương, người đừng lo! Tương lai hài nhi sẽ hết sức cẩn thận, sẽ không để người xấu xuất thủ với mình!" – Uyển Nhi nghĩ rằng Trịnh thị đang lo lắng lung tung nên mở miệng nói.
"A nương không lo tới chuyện tương lai, mà là lo lắng ngày mai." – Trịnh thị đáp.
"Ngày mai?" – Uyển Nhi khó hiểu.
"Ngày mai có một vị quý nhân, muốn gặp Uyển Nhi." – Trịnh thị đem thân thể nhỏ bé của Uyển Nhi kéo ra, nói.
"Quý nhân?" – Uyển Nhi nghĩ kỹ, nhìn thần sắc trên mặt Trịnh thị: "Là Từ Tiệp dư sao?"
Trong mắt Trịnh thị vui mừng cùng cảm khái: "Uyển Nhi của ta thật thông minh!"
"Từ Tiệp dư quen biết con sao?" – Uyển Nhi cố ý hỏi.
Nàng đương nhiên sẽ không nói ra mọi chuyện, ngay từ ngày còn trong tã lót, trong lúc suýt bị ác nhân hãm hại, đã được cung nữ Hạ Cẩm xuất hiện, cứu được nàng, còn giúp Trịnh thị tạm thời thoát được gánh nặng khổ dịch trong Dịch Đình.
"Đúng vậy a! Từ nương nương quen biết con!" – Trịnh thị từ ái vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của Uyển Nhi, còn cười cười nói: "Lúc con còn rất bé, là Từ nương nương đã phái người tới, cứu giúp mẫu tử chúng ta!"
"Tại sao Từ nương nương lại muốn cứu giúp chúng ta?" – Uyển Nhi hỏi.
Trong thâm cung âm u này, lòng người hiểm ác, sâu không lường được, loại người như mẫu tử các nàng, tại sao lại được Tiệp dư cao cao tại thượng để mắt tới, còn ra tay tương trợ?
Trịnh thị gật đầu tán thành sự để ý nhạy bén của Uyển Nhi, nói:
"Mọi chuyện đều có duyên cớ, a nương cũng đã tìm hiểu qua.
Nhiều năm như thế, cuối cùng cũng thăm dò được chút tin tức...!Nghe nói, năm đó tổ phụ con từng có giao tình với Từ gia, còn từng cứu được tính mệnh người của Từ gia.
Từ nương nương chắc vì cảm niệm ân cũ, cho nên mới âm thầm ra tay trợ giúp chúng ta!"
Trịnh thị là một cung nhân trong Dịch Đình cùng với một vị Tiệp dư phẩm cấp Tòng Tam, cách nhau đâu chỉ ngàn dặm, vạn dặm?
Có thể dò xét được những chuyện này, đúng là không dễ dàng.
Nhưng Uyển Nhi lại nghĩ nhiều hơn một điểm.
Vứt bỏ hết những tri thức lịch sử không dùng được của nàng, chỉ đơn thuần nhìn động thái mà Từ Tiệp dư phái Hạ Cẩm tới Dịch Đình năm đó, cũng nhận ra nhiều điểm đáng ngờ.
Đến nay, Uyển Nhi vẫn khắc sâu ký ức đó ——
Vị cung nữ Hạ Cẩm kia, lần đầu nhìn thấy Uyển Nhi nằm trong tã lót, đã công khai vuốt ve hình thêu trang trí trên