"Nhìn bản cung!" - Tiếng quát của Võ Hoàng hậu lại lần nữa đánh gãy cảm xúc bi ai của Uyển Nhi.
Sau khi xác nhận đôi mắt Uyển Nhi lần nữa tụ toàn bộ ánh sáng lại trên gương mặt mình, sắc mặt Võ Hoàng hậu hơi thanh tỉnh, thanh âm cũng không hà khắc như lúc nãy ——
"Ngươi cho rằng bản cung không có tư cách sắc phong mệnh phụ hay sao?"
Võ Hoàng hậu vừa nói, trong mắt đột nhiên loé lên tinh quang: "Hay là...!Ngươi ăn một miếng điểm tâm ở chỗ Từ Doanh, liền ghét bỏ phong thưởng của bản cung rồi?"
Uyển Nhi hơi tròn miệng, mơ hồ không ngờ Võ Hoàng hậu lại nhớ kỹ chuyện điểm tâm của nàng.
Cho nên, đây là nguyên nhân chọc nàng ấy mất hứng trước đó, chứ không phải do Uyển Nhi mạo phạm đến quyền uy sơ triều nhiếp chính của nàng, mà là do nàng ấy ghen ghét mình ăn một khối điểm tâm ở chỗ Từ Tiệp dư, lại còn nhớ mãi không quên?
Nếu nói như thế...
Phản ứng của Uyển Nhi cực kỳ không thể ——
Chỉ có một miếng điểm tâm mà thôi, Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng đến nỗi phải...
Thứ nàng ấy chân chính để tâm, lại không phải là quyền lực, cùng uy nghiêm của mình hay sao?
Loại hiểu biết hoàn toàn xa lạ này, cứ như vậy xâm chiếm vào đầu óc Uyển Nhi.
Làm cho Uyển Nhi không chút phòng bị.
Võ Hoàng hậu nàng ấy...
Cái ý niệm nho nhỏ vừa mới bốc lên trong đầu Uyển Nhi, cũng đủ làm cho hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
Võ Hoàng hậu nhìn xuống Uyển Nhi: "Thế nào? Bị bản cung nói trúng rồi?"
Trong lúc nhất thời, Uyển Nhi dở khóc dở cười, cảm giác Võ Hoàng hậu quả đúng là một người một khi đã quyết định thứ gì, liền có chấp niệm cực sâu.
Uyển Nhi rất muốn nói, đừng nói chỉ là một khối điểm tâm, cho dù Từ Tiệp dư có hứa cho nàng bạc vàng châu báu, tiền đồ như gấm, nàng cũng sẽ không thay đổi quyết định ban đầu đi theo Võ Hoàng hậu.
Bất quá, loại lời này thật đúng là khó nói ra: Rất giống việc thổ lộ...!Quá xấu hổ đi.
Võ Hoàng hậu tròn mắt: "Ban thưởng của bản cung so với miếng điểm tâm nho nho kia thế nào? Hừ! Bản cung thưởng cho ngươi chính là thưởng cho ngươi!"
Tư thế kia nói thêm rằng "Bản cung ban thưởng cho ngươi, ngươi phải nên cảm động đến rơi nước mắt, từ nay về sau phải cúc cung tận tuỵ với bản cung, cho tới khi chết mới được dừng lại.
Ngươi còn dám cự tuyệt, bản cung tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ của ngươi."
Trong lòng Uyển Nhi mềm nhũn, cảm thấy Võ Hoàng hậu lúc này, cực kỳ...!đáng yêu ~~
Nàng ấy nghĩ nên thưởng liền ban thưởng, tội gì phải chọc giận nàng ấy không vui a?
Huống chi, cũng không phải chuyện gì xấu, sau này mẫu thân có Cáo Mệnh hộ thân, sợ gì kẻ nào bên ngoài khi dễ nữa?
Nếu nói rơi vào đại cục, mẫu thân thân là tức phụ của Thượng Quan thị, chẳng phải đã sớm thân bất do kỷ rồi sao?
Trong lòng Uyển Nhi đã dần yếu thế.
Võ Hoàng hậu thấy Uyển Nhi thông minh tạ ơn, lúc này mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Khoé miệng cong cong tự đắc nói: "Ngươi phải nhớ cho kỹ, bản cung đối xử không tệ với ngươi.
Đừng vì ơn huệ nho nhỏ của người ngoài câu dẫn hồn phách!"
Uyển Nhi im lặng.
Ơn huệ nho nhỏ sao?
Điểm tâm của Từ Tiệp dư à?
Chuyện này vẫn chưa bỏ qua được đi.
Thời điểm này, có nên bái phục lần nữa, khấu đầu tạ ân ban thưởng của Võ Hoàng hậu hay không?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Thứ bậc đẳng cấp phong kiến thật tàn ác, quỳ gối chính là quỳ gối, kẻ quỳ gối có bao giờ là thủ lĩnh đâu?
Mặc dù bên trong nội tâm có phúc hỉ, nhưng Uyển Nhi vẫn có ý định cúi người xuống, tạ ơn lần nữa.
Nhưng vừa mới khom người một cái, Uyển Nhi chợt cảm thấy dưới bụng truyền tới một trận cảm giác đau quặn thắt, làm hại nàng xoay người bất thành, khiến cho bản thân lảo đảo một cái.
Cái lảo đảo quá rõ, cơn đau đớn cũng quá đột ngột, làm cho Uyển Nhi không kịp che giấu.
"Sao vậy?" - Võ Hoàng hậu nhận ra Uyển Nhi có dị dạng, nhíu mày hỏi.
"Không có..." - Uyển Nhi cố gắng nặn ra một điệu cười.
Nhưng cảm giác đau nhức dưới bụng, làm cho điệu cười này của nàng cực kỳ khó coi.
Loại cảm giác vừa đau vừa chua xót, giống như rất quen thuộc vậy...
Trong đầu Uyển Nhi phút chốc hiện ra một ý niệm, trợn tròn mắt.
Võ Hoàng hậu đã kéo nàng ngồi bên cạnh mình.
"Thiên hậu! Tôn ti khác biệt..." - Uyển Nhi hoảng hốt vội nói, ý định đứng dậy.
Trong nội tâm nàng, chưa từng coi "tôn ti" ra gì, lại không thể không phòng bị mà người khác nắm thóp bản thân "ngự tiền thất lễ".
"Ở đâu ra nhiều quy củ như vậy!" - Võ Hoàng hậu trách mắng.
(á á á, Võ Hoàng hậu dễ cưng dị chời ~~~)
Vừa nói, Võ Hoàng hậu vừa nhìn chằm chằm thái dương Uyển Nhi đang đổ mồ hôi lạnh: "Rốt cuộc bị thế nào! Đau sao?"
Võ Hoàng hậu là người thiết thực, nàng ấy lập tức dùng hành động biểu thị sự quan tâm: "Truyền Thái y lệnh (ngự y hoàng gia)!"
Nội giam đang trực trong điện y lệnh, lập tức đi truyền gọi thái y lệnh.
Võ Hoàng hậu thấy hắn cung kính nhưng vẫn giữ nguyên tư thế chậm chạm, trong lòng liền tức giận: "Còn không chịu chạy đi? Chân dài để làm cái gì?"
Tên nội giam kia lúc đầu căn bản không biết chuyện Uyển Nhi bị đau là đại sự, thấy Võ Hoàng hậu nổi giận, nhất thời sợ hãi chảy hết mồ hôi, cái gì cũng bất chấp, co cẳng chạy lẹ ra ngoài.
Hiển nhiên Võ Hoàng hậu chê hắn chân dài không biết dùng, làm cho hắn bị đẩy vào sợ hãi.
Uyển Nhi nghe Võ Hoàng hậu truyền Thái y lệnh, ý thức được sự tình không ổn, nàng muốn ngăn cản Võ Hoàng hậu nhưng đã không kịp nữa.
Cảm giác đau đớn giày vò nàng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt quanh thái dương.
Uyển Nhi cố gắng chống đỡ thân thể, lùi về phía sau lưng Võ Hoàng hậu hai thước ngồi xuống ——
Sao nàng lại có thể ngồi ngang hàng với Võ Hoàng hậu được?
E là không phải chán sống rồi sao?
Ánh mắt Võ Hoàng hậu nhìn sang bên cạnh, vừa vặn thấy được tầng mồ hôi ướt đẫm thái dương của Uyển Nhi.
Nhất thời, Võ Hoàng hậu lại có một khắc thất thần, đôi mắt dường như ngưng lại.
Đáng tiếc một màn này, Uyển Nhi bị cơn đau tra tấn nên không phát hiện.
Nàng ấy liếc mắt thấy Uyển Nhi vô thức ấn tay về phía bụng dưới, thực sự cảm thấy cái tay kia, vì bộ dáng ốm yếu của chủ nhân lúc này, càng khiến cho người ta sinh lòng khinh niệm (ý nghĩ đẹp).
Dáng vẻ trông rất mềm yếu, rất dễ bắt nạt...
Thái y lệnh bị tiểu nội giam thúc giục, chân chạy như không chạm đất tới, mái tóc hoa râm đều dính hết mồ hôi.
Ngay cả y quan trẻ tuổi đi phía sau hắn cũng thở hồng hộc.
Thái y lệnh cũng không biết tình huống cụ thể bên trong Thừa Khánh Điện, chỉ nghe tiểu nội giam thúc giục, hắn còn tưởng rằng phụng thể của Thiên hậu nương nương xảy ra chuyện gì!
Kết quả là tiến vào Thừa Khánh Điện, lại thấy Thiên hậu nương nương đang ngồi êm đẹp ở đó.
Thái y lệnh nháy nháy mắt: tình huống gì đây?
Hắn đưa theo y quan trẻ tuổi đến hành lễ với Võ Hoàng hậu.
Bị Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn khoát khoát tay: "Xem bệnh trước đi!"
Xem bệnh?
Thái y lệnh lại nháy nháy mắt.
Uyển Nhi ý thức rằng mình không nói không được.
Nàng cố nén cơn đau đớn, nói: "Thiên hậu minh giám! Thân thể thần thiếp không sao, không phải phiền thái y lệnh làm gì!"
Thân phận của Thái y lệnh là gì?
Là chuyên chẩn trị cho Thiên hậu cùng Hoàng đế, chỉ có Thái Bình công chúa cùng Thái tử Lý Hoằng trước đó từng được Thái y đích thân trị liệu mà thôi.
Uyển Nhi chỉ là một tài nhân hàng Ngũ phẩm nho nhỏ, lại để cho Thái y lệnh chẩn trị, cái này quả thực đi quá giới hạn a!.
đam mỹ hài
Giờ phút này Thái y lệnh cũng đã hiểu rõ người mà mình cần bắt mạch là ai.
Hắn lén quan sát Võ Hoàng hậu, không rõ vị Thiên hậu nương nương này đang huyên náo một trận gì.
Tất nhiên hắn không dám đi quá giới hạn bổn phận, liền đề nghị quanh co: "Để đồ đệ của thần bắt mạch cho Thượng Quan tài nhân đi!"
Y quan trẻ tuổi sau lưng nghe vậy vội vàng bước tới một bước.
Bị Võ Hoàng hậu trừng mắt một cái liền lui về: Bản cung cho phép ngươi bắt mạch sao?
Y quan trẻ tuổi bị doạ