Uyển Nhi đột ngột bừng tỉnh.
Nàng thình lình ngồi dậy, làm cho nơi bụng bị tác động, từng tia từng sợi đau đớn liền căng ra, làm cho đầu óc nàng có thêm mấy phần thanh tỉnh ——
Hiện tại không phải là mộng, mà trước đó...
Nàng lo sợ không yên giở trướng liêm (màn ngủ), nhìn sang bên ngoài cửa sổ.
Đêm đen nhánh, không có lấy một tia sáng, có lẽ đêm vẫn còn khuya a?
Nghe nói, trong đêm khuya là lúc âm khí thịnh, dương khí suy, ma quỷ rất thích hoạt động tuỳ tiện vào lúc này.
Uyển Nhi nhắm hai mắt lại, cố gắng nghĩ tới mộng cảnh vừa rồi.
Như thật như ảo, đại đa số nội dung vẫn có thể hồi tưởng rõ ràng, nhất là loại cảm giác không nói được cũng không động đậy được.
Cảm giác nửa thân trái tê cứng rõ ràng, Uyển Nhi ý thức được trước đó mình đang nằm nghiêng bên trái đi ngủ, đè ép vùng tim.
Nhưng mà, Minh Sùng Nghiễm...
Uyển Nhi mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm.
Trong mộng, Minh Sùng Nghiễm nói với nàng, còn hướng về phía nàng "tạm biệt", còn nói hắn sắp "đi".
Hắn muốn đi đâu?
Sau khi đầu óc thanh tỉnh lại đôi chút, Uyển Nhi nhíu mày: nơi mà Minh Sùng Nghiễm muốn đi, sao lại cảm thấy chỗ đó không phải là chỗ tốt.
Nhưng rõ ràng hắn cao hứng như vậy...
Uyển Nhi bỗng nhiễn trợn tròn mắt ——
Hoàn toàn thức tỉnh.
Minh Sùng Nghiễm trong mộng, rõ ràng là ly biệt với nàng a!
Chuyện u minh quỷ quái, từ trước đến giờ Uyển Nhi vẫn không tin.
Nếu tin, nàng sẽ không có cách nào đi theo lão sư xuống dưới phần mộ.
Nàng của đời trước, hoàn toàn là một người làm việc với tâm thái nghiên cứu khoa học, đối mặt với đa số cổ mộ, văn vật, thậm chí là các loại cổ thi (xác ướp cổ).
Nhưng hiện tại này, trải qua một trận đời trước, có đánh chết Uyển Nhi cũng không tin chuyện mình bị xuyên không, Uyển Nhi đối với "u minh" cũng vậy, nàng đã từng khịt mũi xem thường "mê tín dị đoan" trong xã hội phong kiến, không thể không giữ lại mấy phần.
Minh Sùng Nghiễm có mấy phần đạo hạnh, chí ít lần đầu tiên nhìn thấy Uyển Nhi, hắn liền nhìn ra lai lịch bất phàm của nàng.
Mi tâm Uyển Nhi lần nữa nhíu lại: Trong mộng, Minh Sùng Nghiễm nhắc tới cái gì?
"Thượng Quan nương tử, từ chỗ bất phàm mà tới, là một người bất phàm, đừng nên học theo thói tầm thường của kẻ dung phu tục phụ!"
Mộng cảnh này, có phải là điềm báo số phận của Minh Sùng Nghiễm hay không?
Đêm khuya làm cho lòng người yếu ớt, làm cho suy nghĩ của Uyển Nhi cũng phát tán theo chiều hướng u u ám ám.
Nàng vẫn nhớ kỹ, trong dòng lịch sử mà nàng quen thuộc, Minh Sùng Nghiễm bị thủ hạ của Lý Hiền là Triệu Đạo Sinh giết chết.
Cũng vì cái chết của Minh Sùng Nghiễm, vén lên một màn suy tàn của Lý Hiền.
Từ lúc chuyện đó bắt đầu, Võ Hoàng hậu chân chính hạ thủ với Lý Hiền.
Mà trong thời điểm này, Lý Hiền cũng đã ngự chính vị tại Đông Cung, tình thế giống như mặt trời ban trưa, trong triều có rất nhiều quan viên theo truyền thống cố thủ, cực kỳ xem trọng hắn, đem hắn coi như là hy vọng tương lai của Đại Đường.
Lý Hiền là người muốn làm gì thì làm, lại thêm Minh Sùng Nghiễm không biết giữ miệng, không chừng nói hươu nói vượn qua điều gì liên quan tới Lý Hiền, khó đảm bảo hắn không bị Lý Hiền kiêng kị...
Dù sao đi nữa, trước mặt Võ Hoàng hậu cùng Hoàng đế, Minh Sùng Nghiễm cũng có chút trọng lượng.
Thế là Uyển Nhi không thể nằm tiếp được.
Nàng luôn cảm thấy nguy cơ có người mai phục bên cạnh, sẽ ra tay động thủ.
Loại cảm giác bất an đó, quá cường liệt.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Uyển Nhi nghiêm mặt, tốn công trầm tư, suy nghĩ mãi không ra.
Kết cục của Minh Sùng Nghiễm hiển nhiên đã được định sẵn.
Uyển Nhi tự biết mình không cứu được hắn.
Huống chi, ngay cả bản thân của Minh Sùng Nghiễm hắn cũng tựa như rất cam tâm tình nguyện được chết...
Bỗng dưng, một suy nghĩ nào đó loé lên trong tâm trí Uyển Nhi, tức khắc, Uyển Nhi không kịp nắm bắt, nhanh tựa như lưu tinh xẹt qua chân trời rồi biến mất vậy.
Mong muốn sống sót đã chiến thắng cái ý định muốn tìm kiếm tia sáng xúc động tột cùng vừa vụt qua, thế là Uyển Nhi khoác áo đứng dậy.
Nàng đứa trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh trong đêm thổi buốt trên mặt.
Hơi lạnh vù vù, mang theo khí lạnh ban ngày chưa tan đi, báo hiệu một trận phong vũ sắp tới, làm cho đầu não hỗn độn của Uyển Nhi dần bình tĩnh lại.
Tỉnh táo đã đủ để cho nàng có cái nhìn khách quan, cẩn thận phân tích cục diện trước mắt, cùng với việc thoát khỏi loại cảm giác nguy hiểm bất an kia.
Thật lâu sau, Uyển Nhi chậm rãi siết chật lòng bàn tay ——.
truyen bac chien
Nàng vẫn chưa nắm bắt rõ ràng ý định của mình, nhưng ít ra cũng đã có phương hướng.
Trong không gian u ám, Uyển Nhi giơ cao ngọn nến, cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa trong phòng kho của tiểu thất.
Tất cả ban thưởng trước đó, gồm cả những thứ mà Hoàng đế ban, những thứ mà Võ Hoàng hậu ban cho, Trịnh thị đều đem mọi thứ cất giữ ở nơi này.
Bước chân của Uyển Nhi rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức mẫu thân tỉnh dậy.
Cũng may, ban ngày Trịnh thị phải thay nàng gánh đủ tâm sự, cho nên trong đêm mệt mỏi ngủ khá say.
Ánh sáng ngọn nến lập lờ, chiếu vào các loại thưởng vật bên trong tiểu thất.
Nhưng cũng chính ánh sáng lập lờ này, làm cho trật tự ngay ngắn bị xáo trộn lên, những cái bóng của đám đồ vật in lên vách tường, huyễn hoá thành vô số hình dạng quái dị không thể phân rõ được.
Nhe răng, há miệng, tựa như muốn đem Uyển Nhi nho nhỏ ăn tươi nuốt sống.
Uyển Nhi hít sâu một hơi, cưỡng chế sự khủng hoảng trong lòng.
Nếu sợ hãi có thể giải quyết được vấn đề, có lẽ thế gian này sẽ không có người bị hại chết.
Đem ngọn nến đặt một bên đủ để quan sát, Uyển Nhi vô thức vuốt chuỗi phật châu hồng mã não trên cổ tay trái.
Vào ngày sinh thần của nàng, Tiết Tiệp dư đã tặng nó cho nàng.
Cảm giác ấm áp xuyên qua lòng bàn tay đủ để lòng Uyển Nhi ổn định lại một chút.
Có phật châu phù trợ, yêu ma quỷ quái nên lui tản đi rồi a?
Uyển Nhi tự nhủ.
Thân ở trong vòng xoáy, Uyển Nhi mới ý thức được những chuỗi ngày của đời trước thật sự thuần khiết để cho người ta hướng tới.
Lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của Uyển Nhi lại băn khoăn giữa các loại thưởng vật.
Trí nhớ của nàng vô cùng tốt, trước đó bất luận là ban thưởng của Hoàng đế đến Võ Hoàng hậu, cho dù là thứ gì, nàng cũng đem chúng ghi chép lại trong lòng.
Trong thâm cung hỗn tạp, Uyển Nhi không thể không giữ lại một chút phòng bị: Cái gọi là lòng người khó dò, nàng không thể mơ hồ đế người ta mưu hại được.
Bởi vì mỗi một món đồ Uyển Nhi đều có ấn tượng, nàng vững tin, nếu như trong này có trộn lẫn một vài món đồ không tầm thường, nhất định nàng sẽ lập tức phát hiện ra.
Cứ như thế, Uyển Nhi tra xét một vòng chừng nửa khắc đồng hồ, ánh mắt của nàng rơi trúng vào một góc, sắc mặt khẽ biến.
Rốt cuộc món đồ kỳ lạ cũng đã