Gian phòng, hành lang, đình trụ, đều nhanh chóng lùi về phía sau.
Uyển Nhi không khống chế nổi hai chân mình, chỉ có thể tuỳ ý để chúng đưa mình đi, chạy thục mạng về phía trước.
Đầu đông, lãnh ý cũng không đáng là bao.
Những ý niệm kia trong đầu Uyển Nhi, hàn khí đập trên hai gò má nàng, cũng không cảm nhận được.
Uyển Nhi chỉ nghe mỗi trái tim mình, đập "thịch thịch" cuồng loạn, giống như trái tim nóng hổi chứa đầy huyết dịch sắp phun ra ngoài —— làm cho khắp người bỏng máu, thấm đỏ lên mặt Uyển Nhi, làm cho hô hấp của nàng cũng trở nên khó khăn.
Lý trí Uyển Nhi rõ ràng nói nàng không muốn như vậy, chỉ muốn trầm ổn, nhưng biểu hiện vội vã như thế cũng thua rồi.
Nhưng mà lòng của nàng đã sớm bị mất khống chế đi.
Có lẽ, nàng sắp điên rồi.
Điên đến ngay cả ánh mắt người ngoài cũng không quản nổi, tỉ như vị ma ma kia vừa mới truyền lời cứ như vậy nhìn nàng.
Uyển Nhi vô thức điên dại chạy về phía trước, cắn sắp nát bờ môi nhưng lại không cảm thấy đau nhức.
Rốt cuộc ——
Thân ảnh Võ Hoàng hậu đã xuất hiện trong tầm mắt Uyển Nhi.
Vẫn là bộ bào phục hoa lệ như cũ bao lấy thân hình cao gầy của nàng, khí phách cao thượng tự nhiên toát ra.
Nhưng nàng, lại đưa lưng về phía Uyển Nhi.
Đáy lòng Uyển Nhi xông lên rất nhiều thất vọng, cũng muốn lập tức đến ngắm nhìn gương mặt quen thuộc từng mong mỏi kia.
Giống như Võ Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Uyển Nhi, bỗng nhiên xoay người lại.
Cứ như thế nhìn thẳng bộ dáng chật vật ướt mồ hôi của Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh ngạc đứng vững, mất hết hồn phách, kinh ngạc đứng nhìn nơi đó.
Nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt chớp động của Võ Hoàng hậu, tựa như một loại yêu thuật quỷ quyệt kéo căng tinh thần Uyển Nhi, khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đều khẩn trương theo ——
Đó là một loại bản năng nhạy cảm sắp sửa đối mặt với nguy hiểm.
"Ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm bản cung làm cái gì, hả?" - Thanh âm Võ Hoàng hậu xen lẫn lười biếng, lại mang theo uy nghiêm, còn có mị hoặc.
Trước khi biết Võ Hoàng hậu nàng, Uyển Nhi hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng một người lại có thể biểu hiện cùng lúc mấy loại khí chất hỗn tạp tại một chỗ.
Thế nhưng Võ Hoàng hậu hết lần này tới lần khác liền có thể làm đc.
Võ Hoàng hậu, luôn luôn có thể làm được những chuyện ngoài dự liệu mà người bình thường không làm được.
Ngoài dự liệu...
Uyển Nhi mím môi.
Mắt Võ Hoàng hậu hơi híp lại, hiển nhiên thấy được vết thủng trên môi Uyển Nhi.
Ngay sau đó, tay Võ Hoàng hậu liền không khách khí đưa tới, xoa lên bờ môi Uyển Nhi.
Hơi dùng sức, ấn xuống ——
Đó là một loại cảm xúc không làm cho Uyển Nhi khó chịu, nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy có chút châm châm nhoi nhói.
Uyển Nhi cứng ngắc cổ, chỉ có thể để mặc cho mình luống cuống trước một ngón tay của Võ Hoàng hậu, cố gắng khống thế, không được động đậy.
"Không đau sao? Hả?" - Võ Hoàng hậu mở miệng lần nữa.
Ực ực ——
Uyển Nhi rõ ràng nghe được động tác nuốt không tự chủ trong cổ họng mình bên màng nhĩ mà chấn động một cái.
Bị nàng ấy ấn xuống bờ môi, khẩn trương sao? Sợ hãi sao?
Hay là, còn chờ mong điều gì?
Uyển Nhi tự hỏi lòng mình.
Có lẽ, đều có, lại cũng không phải.
Đó là cái gì?
Mắt Uyển Nhi ngẩn ngơ.
Trong lúc nhất thời, đầu nàng loé lên nhiều loại khả năng suy nghĩ như vậy.
Duy chỉ có, không trả lời vấn đề của Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu bị "phớt lờ", đương nhiên không cao hứng.
Nàng kiêu căng giơ cằm lên, biểu lộ bộ dáng cao cao tại thượng liếc nhìn Uyển Nhi.
"Bản cung biết nàng đau, cũng biết nàng có thể chịu được."
Nhưng, lời nói tiếp theo lại làm cho tâm Uyển Nhi câu mất: "Bản cung biết tất cả mọi chuyện! Kể cả, tâm của nàng..."
Tâm ta...
Uyển Nhi thật sự sờ về phía ngực trái mình, vị trí trái tim.
Ngu dại.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Uyển Nhi không chớp mắt, môi đỏ cong lên một đường suy ngẫm.
Lập tức Võ Hoàng hậu tạm thời buông tha cho đôi môi bị thương của Uyển Nhi, tay của nàng di chuyển, trực tiếp đặt lên mu bàn tay đang che ngực trái của nàng.
Uyển Nhi nín thở, động cũng không dám động.
Nàng cảm thấy, hôm nay Võ Hoàng hậu, mọi thứ hôm nay, đều đặc biệt...!quái lạ, lộ ra cảm giác quỷ dị mãnh liệt.
Uyển Nhi chưa kịp nghĩ xem loại cảm giác quỷ dị đó bắt đầu từ đâu, thoắt cái liền trừng trừng đôi mắt ——
Năm ngón tay của Võ Hoàng hậu xuyên qua năm ngón tay nàng, cùng nàng đan chặt thành mười ngón...
"Ngươi ——" - Uyển Nhi đỏ mặt.
"Ta thế nào?" - Võ Hoàng hậu buồn cười nhìn xem nàng, cũng không vì thế mà dừng lại.
Thậm chí Võ Hoàng hậu trực tiếp lật bàn tay Uyển Nhi lại, giam cầm chặt bên trong lòng bàn tay mình.
"Nàng còn muốn nguỵ trang với bản cung nữa sao?" - Võ Hoàng hậu cười như không cười, nói.
Nguỵ trang...
Trái tim Uyển Nhi giật lên dữ dội.
"Nàng tưởng bản cung mắt mù, tâm cũng mù hay sao? Hả?" - Võ Hoàng hậu cười lạnh.
"Có cái gì mà bản cung không biết? Còn có thể bị một cái tâm nhãn nho nhỏ của nàng lừa gạt hay sao?" - Võ Hoàng hậu được đằng chân lân đằng đầu.
(được voi đòi tiên)
Lừa gạt...
Ta khi nào...
Ánh mắt Uyển Nhi bất lực, mang theo tư thái bất lực, muốn vì tự giải thích, rốt cuộc lại tự giãy dụa.
"Đừng giãy nữa!" - Võ Hoàng hậu