"Ngươi cướp người của trẫm như thế nào, trẫm sẽ đáp trả lại ngươi như thế ấy!"
Câu nói của Võ Hoàng hậu vang vọng trong tai mỗi người.
"Người của trẫm" giải thích thế nào?
Ba chữ đơn giản như thế, tuỳ thuộc mỗi người đều có cách giải thích khác nhau.
Tỷ như, thủ hạ của trẫm, thân tín của trẫm...
Kỳ thật, ai nấy đều thấy được, Thượng Quan nương tử rất được Thiên hậu trọng dụng, nếu không, thử hỏi thế gian có mấy người có thể huy động Thiên hậu nương nương phái Thái Bình công chúa tới đón? Thậm chí còn tự mình đích thân ra khỏi thành tới?
Nhưng mà, không lẽ chỉ vỏn vẹn có như vậy thôi sao?
Vấn đề này, đồng thời cũng xẹt qua trong lòng Đỗ Tố Nhiên cùng Thái Bình công chúa.
Hai người các nàng lại càng ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
Thái Bình nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ hoàn toàn không nhìn qua chỗ Đỗ Tố Nhiên, từ đầu tới cuối chỉ chú ý nhất cử nhất động của mẫu thân.
Đỗ Tố Nhiên mất tự nhiên rủ mắt xuống, càng bất chấp nhìn về phía Trưởng Tôn Thù ——
Đỗ Tố Nhiên thật sự lo sợ, nếu Trưởng Tôn Thù lúc này không chịu nghe lời Võ Hoàng hậu, vậy thì mọi thứ sẽ phí hết công sức.
Sư tỷ...
Đỗ Tố Nhiên ngầm nháy mắt về phía Trưởng Tôn Thù.
Trưởng Tôn Thù bị khí thế cùng khẩu khí của Võ Hoàng hậu kích động phát ra hoả khí, kiềm chế không nổi, muốn phát tát.
Nhưng, trước sự lo lắng của Đỗ Tố Nhiên, làm cho Trưởng Tôn Thù không thể không bận tâm đến tình đồng môn.
Lại nói, Trưởng Tôn Thù đối diện với cặp mẫu tử tôn quý nhất Đại Đường, còn là thân thích nha!
Thân thích sao?
A! Trưởng Tôn Thù siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh.
Nàng ta cùng các nàng là thân thích, còn liên quan tới huyết mạch trên người tiểu công chúa đang mặc nam trang kia, tiểu công chúa này...!Trên tay mẫu thân nàng lại nhuộm máu cùng nước mắt của toàn bộ trên dưới Trưởng Tôn thị.
Thế nhưng mà, Trưởng Tôn Thù lại không thể không thừa nhận điểm này: Nếu không có hành động của vị Đại Đường Hoàng hậu này năm đó, chỉ sợ Trưởng Tôn Thù cùng mẫu thân nàng cũng không có khả năng sống tiếp chứ đừng nói chi tìm kiếm cơ hội khôi phục Trưởng Tôn thị trở lại hưng thịnh...
Theo tâm ý của Trưởng Tôn Thù, nàng thật sự không muốn thừa kế dòng họ "Trưởng Tôn" này, càng không có hứng thú phục hưng Trưởng Tôn thị.
Lúc này, Võ Hoàng hậu lại híp mắt phượng lần nữa, cảm giác áp bách càng lúc càng mạnh.
"Thế nào? Mẫu thân ngươi không nói với ngươi thân thế của chính mình hay sao?" - Võ Hoàng hậu sâu kín mở miệng.
Câu nói này trực tiếp đẩy ngã gốc rơm rạ cuối cùng trong lòng Trưởng Tôn Thù ——
Mẫu mệnh nan vi!
Bất luận cỡ nào Trưởng Tôn Thù cũng không thích thân phận này, vì mẫu thân số khổ, nàng không thể không...
Trưởng Tôn Thù hít sâu một hơi, cuối cùng cam chịu nhảy xuống ngựa.
Cho dù thân thể đã rời khỏi yên ngựa, cũng không biết vô tình hay cố ý, Trưởng Tôn Thù vẫn dùng một tay đặt bên hông Uyển Nhi, giống như sợ rằng hiện tại Uyển Nhi thất thần, lần nữa sẽ bị ngã ngựa.
Không khí quanh mình, chỉ một thoáng đều bị rút sạch, "lách tách lách tách", hoả tinh nhảy lên, một khắc sau liền muốn tung thành lửa lớn, ngay sau đó trở thành ngọn lửa lớn phóng thẳng tận trùng thiên...
Trong đầu Thái Bình lúc này hiện lên một bức tranh.
Đó không phải là lửa cháy thật bên ngoài, mà là lửa bức người đến từ...!Võ Hoàng hậu.
Lửa giận, hay là...!ghen tức?
Thái Bình bị từ này trong đầu phóng ra làm cho kinh ngạc.
Mẫu thân sẽ sinh lòng ghen tức sao?
Bởi vì Trưởng Tôn Thù, à không, mà là ghen tức vì Thượng Quan?
Điều mà Thái Bình vừa mới nhận ra thực sự đáng sợ, làm cho trước mắt trở nên choáng váng.
Dư quang bên trong, Thái Bình liếc tới Đỗ Tố Nhiên, vì lo lắng cho Trưởng Tôn Thù đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng giải vây.
Đỗ Tố Nhiên vẫn là thần tử, về công về tư đều không thân cận với mẫu thân như mình ——
Lúc ấy Thái Bình nghĩ như thế, nàng cũng không kịp nghĩ thêm: Giờ phút này nếu không phải là Đỗ Tố Nhiên, mà là thần tử khác xông lên, chẳng lẽ nàng cũng sẽ lo lắng, muốn tới giải vây hay sao?
Thế là Thái Bình đoạt lấy vị trí phía trước của Đỗ Tố Nhiên, nhảy xuống ngựa vọt tới.
Ngay sau đó nàng nhanh chóng chặn lấy tay của Trưởng Tôn Thù đang đỡ lấy eo của Uyển Nhi, đưa tay níu lấy cổ tay của Uyển Nhi: "Thượng Quan!"
Thanh âm không lớn cũng đủ làm cho Uyển Nhi từ trong mộng cảnh giật mình tỉnh giấc.
Uyển Nhi lo sợ không yên cúi đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, đối diện với nàng chính là vẻ mặt khẽ mỉm cười của Thái Bình.
"Điện hạ!" - Uyển Nhi kêu lên một tiếng.
Thái Bình nhẹ nhàng gật đầu, thuận thế cầm lấy tay của Uyển Nhi.
"Xuống ngựa chậm một chút." - Thái Bình dặn dò.
Lúc này Trưởng Tôn Thù đã bị Thái Bình lấn qua một bên.
Cử động lần này của Thái Bình làm cho Trưởng Tôn Thù hạ xuống một bậc, làm cho nàng ta không còn đủ sức tiếp tục đối chọi gay gắt với Võ Hoàng hậu nữa, chỉ gây rắc rối.
Trong lòng Trưởng Tôn Thù minh bạch, cũng vui lòng nhận lấy hạ bậc này.
Thế là nàng ta né sang một bên, ánh mắt vẫn hướng qua người của Uyển Nhi.
Đột nhiên Trưởng Tôn Thù cảm giác được có một đạo ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình...
Trưởng Tôn Thù tự nhiên biết rõ, ánh mắt kia đến từ ai, nàng ta dứt khoát vờ như không thấy, vẫn giữ nguyên tập trung lên dáng người yểu điệu của Uyển Nhi.
Uyển Nhi rất nhanh từ trong thất thần tỉnh lại, mới ý thức được cục diện trước mắt là gì.
Thời điểm bị Thái Bình nắm chặt tay, xúc cảm ôn nhu truyền vào lòng bàn tay, Uyển Nhi khẽ nhếch miệng.
"Không dám làm kinh động điện hạ!" - Uyển Nhi vội vàng nói.
Thái Bình vẫn chưa chịu buông tay nàng ra, còn cười nói: "Đây là chỉ dụ của mẫu thân, không thể không tuân thủ."
Uyển Nhi sợ hãi, vô thức quay tìm gương mặt của Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu lại chợt ngó mặt chỗ khá, không chịu đáp lại cái nhìn của nàng.
Trong lòng Uyển Nhi gặp một trận thất lạc.
Thật vất vả mới toàn vẹn xuống ngựa, hai chân Uyển Nhi vừa đặt lên mặt đất, liền mềm nhũn, cảm thấy không còn chút sực nào.
Thái Bình không buông tay nàng ra, kéo nàng hướng về phía trước ngựa của Võ Hoàng hậu đi tới.
"Việc nơi này hài nhi sẽ xử lý thoả đáng, xin mẫu thân cùng Thượng Quan mau chóng trở về thành đi!" - Thái Bình nói.
Thật ra, nàng còn định nói với mẫu thân để thị vệ của mình "Hộ tống mẫu thân cùng Thượng Quan về thành", lại bị động tác của Võ Hoàng hậu làm cho nghẹn họng ——
Võ Hoàng hậu bỗng nhiên thúc ngựa, hướng tới dần chỗ Uyển Nhi.
Thấy Võ Hoàng hậu có chút nghiêng đầu, dường như đang quan sát Uyển Nhi.
Đám người kia không hiểu ý, cũng không dám mở miệng lung tung.
Uyển Nhi cắn môi, nội tâm truyền đến một loại cảm giác phức tạp.
"Mẫu thân..." - Thái Bình cảm thấy bầu không khí quỷ dị, định nói gì đó.
Lại bị Võ Hoàng hậu phất tay ngừng lại.
Thế là Thái Bình không dám lên tiếng.
Trong lúc mọi người đều nín thở không hiểu chuyện, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, tựa như không khí vắng lặng không người; chỉ có một mình Võ Hoàng hậu thúc ngựa tiến về phía trước.
Tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, không pha tạp bất kỳ màu sắc nào, dường như hiểu rõ ý đồ của chủ nhân, rất thông mình nghe lời