Bỗng nhiên thân thể Uyển Nhi cảm thấy buông lỏng.
Bởi vì lực tay trói buộc đến từ Võ Hoàng hậu không thấy nữa.
Uyển Nhi thất thần nhìn Võ Hoàng hậu trước mặt.
Người này đã buông nàng ra, còn lùi về phía sau hai bước, khoanh tay lại, ánh mắt âm u lạnh như băng phóng ra.
Khoanh tay, dưới góc độ tâm lý mà nói chính là một biểu hiện hoàn toàn cực tuyệt, cũng thể hiện nội tâm thiếu đi cảm giác tâm lý an toàn.
Đời trước Uyển Nhi từng đọc sách biết được.
Vậy mà nàng lại làm cho...!Đường đường là một Võ Tắc Thiên, lại thiếu đi cảm giác an toàn a?
Đây chính là Võ Tắc Thiên nha!
Loại nhận thức này làm cho Uyển Nhi không cách nào thấy tự đắc vênh váo, nàng chỉ cảm thấy nội tâm mình cực kì không dễ chịu.
"Thiên hậu, ta..." - Uyển Nhi định giải thích.
Võ Hoàng hậu lại không chịu nghe giải thích của nàng.
Xem ra tình hình trước mắt, Võ Hoàng hậu vẫn giơ cằm cao, kiêu ngạo đây mà.
"Được! Nàng được lắm! Thượng Quan Uyển Nhi!" - Võ Hoàng hậu tựa như đang nghiến răng nghiến lợi gọi đầy đủ danh tự của Uyển Nhi.
Võ Hoàng hậu căm giận trừng mắt nhìn Uyển Nhi, đột nhiên xoay người rời đi.
Uyển Nhi trơ mắt nhìn nàng ấy cất bước mang theo khí thế dứt khoát kiên quyết không quay đầu, thẳng đến hướng cửa sổ.
Đây, đây không phải cửa...
Uyển Nhi sợ ngây người.
Võ Hoàng hậu cũng ý thức được đây không phải cửa chính, cũng biết được mình đang rất tức giận.
Nàng vội dừng bước, không chịu xoay người lại, đưa lưng về phía Uyển Nhi, ngực phập phồng.
Uyển Nhi vẫn đang kinh ngạc đứng nhìn bóng lưng của người kia ——
Nàng ấy thật sự bị mình chọc cho tức điên lên a?
Thế nhưng...!rốt cuộc nàng ấy giận cái gì?
Uyển Nhi không thể nhìn nổi cảnh Võ Hoàng hậu vì chính mình mà tức giận, cái này quá khác xa với dáng vẻ của vị Võ Tắc Thiên trong nội tâm nàng.
Lòng Uyển Nhi khó chịu, đột nhiên lúc này nội tâm của nàng chợt sáng lên, minh bạch một chuyện: Vừa rồi, Võ Hoàng hậu nhắc tới "món đồ" kia...!Cho nên, nàng ấy là vì chuyện đó mà tức giận a?
Dù sao đi nữa, trên trời dưới đất chỉ có duy ngã độc tôn một Võ Hoàng hậu, sao có thể chịu đựng được việc món đồ của nàng tặng cho "nữ nhân của nàng", lại bị "nữ nhân của nàng" coi không ra gì chứ?
Nữ nhân của nàng...
Trên mặt Uyển Nhi nổi lên hai đoá hồng vân ửng ửng.
Uyển Nhi do dự một hồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Cho dù giờ phút này trong phòng không có người ngoài nhưng bị Võ Hoàng hậu đưa lưng về phía mình cũng làm cho Uyển Nhi thấy xấu hổ.
Nàng đành xoay người sang chỗ khác, lục lọi bên trong thân y áo một trận, cuối cùng cũng mò ra được một thứ.
Võ Hoàng hậu bị âm thanh xột xoạt ma sát của vải y sam sau lưng thu hút sự chút ý.
Nàng ấy nghĩ tới một loại khả năng nào đó, lông mày nhíu lại, tiếp theo kiêu căng hất cằm lên ——
Muốn ôm ấp yêu thương sao?
Muộn rồi!
Uyển Nhi đem y áo sửa lại chỉnh tề mới xoay người lại, thấy người kia vẫn giữ nguyên tư thế hờn dỗi đưa lưng về phía mình.
Cái tính tình này, thật đúng là!
Uyển Nhi thở dài một hơi, cam chịu số mệnh, bước tới một bước bên cạnh, đem vật trong tay đưa ra.
"Khăn lụa này rất dễ bị bẩn, sợ dính dơ, cho nên đã cất ở trong người." - Uyển Nhi nói.
Lời giải thích này chính là nói đến lý do tại sao món đồ mà Võ Hoàng hậu vừa hỏi lại không nằm trên cổ tay trái của nàng.
Thật ra, Uyển Nhi sao lại có thể không có tiểu tâm tư được chứ?
Khăn lụa này là vật không thể so sánh với loại như châu ngọc, châu ngọc càng gần nhân khí lại càng sáng loáng.
Khăn lụa là loại dễ bẩn, bị dính dơ bẩn phải đem đi giặt tẩy, một khi đã tẩy đi thì phần khí tức thuộc về Võ Hoàng hậu liền sẽ càng lúc càng mờ nhạt.
Không biết có phải Võ Hoàng hậu cũng nghĩ tới khả năng này hay không, may thay cuối cùng nàng cũng chịu xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm khăn lụa kia, xác định đó chính là món đồ mà mình thắt lên cổ tay trái của Uyển Nhi khi trước, mấy nút thắt đã bị tháo ra hết, sắc mặt có chút thay đổi.
Uyển Nhi lúc này mới thở phào một hơi.
Cuối cùng vị chủ nhân này cũng hết tức giận a.
Kỳ thật hiện tại, thay vì nói Uyển Nhi sợ mình chọc Võ Hoàng hậu nổi đoá, chẳng bằng nói Uyển Nhi không nỡ nhìn thấy Võ Hoàng hậu sinh giận đi.
Không biết sao, Uyển Nhi cảm thấy, cho dù hiện tại Võ Hoàng hậu thật sự giận mình, nàng ấy cũng sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương Uyển Nhi cùng mẫu thân.
Có trời mới biết nàng dựa vào đâu lấy tự tin ra.
Có lẽ, cỗ tự tin này đến từ việc nàng tự mình xét thấy bản thân không làm ra chuyện gì có lỗi với Võ Hoàng hậu a?
Đại đa số thời gian, Uyển Nhi đều cảm thấy mạch suy nghĩ của Võ Hoàng hậu hoàn toàn không giống với mạch suy nghĩ của nàng.
Tỷ như, nàng ấy nhìn chằm chằm khăn lụa, ánh mắt lộ ra một cái ghét bỏ: "Ai cho nàng tháo khăn ra?"
Hả?
Uyển Nhi ngẩn người, suýt chút bật cười.
"Đương nhiên là chính ta tự tháo a." - Không phải chứ, nàng cũng không thuận tay trái.
Dùng tay phải tháo nút thắt trên cổ tay trái, quá thích hợp rồi.
Chỉ là, nhiều nút thắt nên có chút phiền toái.
Đều là do người này, nhất định phải thắt nhiều nút đến như vậy, nàng sợ mình chạy mất hay sao?
Uyển Nhi im lặng lắc đầu.
"Đầu nàng nghĩ cái gì vậy?" - Võ Hoàng hậu nhíu mày hỏi: "Không thích đồ mà trẫm tặng nàng hay sao?"
Giọng nói kia, rõ ràng là đang vặn hỏi: Nàng dám không thích đồ mà trẫm tặng a?
Uyển Nhi lần nữa im lặng, người này vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, có thể từ từ nói chuyện yêu đương không được à?
"Đúng vậy a!" - Uyển Nhi cố ý đáp lời.
Liền thấy lông mày Võ Hoàng hậu sắp dựng đứng lên, giống như thật sự tức giận, Uyển Nhi mới vội lén thè lưỡi, liền đổi lời khác: "Thiên hậu muốn tặng khăn, nhưng lại thắt nhiều nút như vậy, tháo ra phiền phức cực kỳ a."
Lúc này lông mày của Võ Hoàng hậu mới giãn ra đôi chút, nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của Uyển Nhi, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
"Lần sau trẫm sẽ tặng cho nàng vật khác, tốt hơn." - Võ Hoàng hậu nói.
Uyển Nhi nhìn nàng cười một tiếng.
Võ Hoàng hậu thấy một thoáng trong nháy mắt, bước chân không khỏi tiến tới gần Uyển Nhi một chút.
Đột nhiên nàng hỏi: "Có thật là không giặt qua không?"
"Thật sự không có giặt qua!" - Uyển Nhi thành thực đáp.
Vừa nói còn đưa khăn tới chỗ Võ Hoàng hậu: "Không tin Thiên hậu tự mình xem đi."
Lại bị Võ Hoàng hậu ghét bỏ đẩy qua một bên: "Không thèm."
Nàng vừa nói, thân thể vừa tiến tới chỗ Uyển Nhi.
Uyển Nhi trố mắt nhìn.
Uyển Nhi đã sớm nghĩ tới, người này căn bản sẽ không cam tâm nếu không được cùng mình làm chuyện kia.
"Thiên hậu!" - Uyển Nhi vung tay cầm khăn lụa, vừa vặn hất vào mũi Võ Hoàng hậu.
Mặc dù không tới mức đau đớn, nhưng cũng công hiệu ngăn bước chân của Võ Hoàng hậu.
Ánh mắt Võ Hoàng hậu có phần u oán, Uyển Nhi chịu không được, vội vàng nói: "Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý! Thiên hậu người..."
"Thiên hậu! Thiên hậu! Nàng có chịu yên hay không?" - Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn sờ sờ lên mũi, không cao hứng.
Tiếp đó liền trầm giọng: "Đại sự của tiên đế đã xong, trẫm đã là Thái hậu!"
"Thái..." - Uyển Nhi không gọi nổi nữa.
Cũng không phải vì trở thành Thái hậu mà Võ