Sau khi Jessica thưởng thức xong món điểm tâm và trở nên no nê, tất cả thức ăn trên bàn đều đồng loạt biến mất, trả lại mặt bàn y hệt như trước đó.
Hiệu trưởng Dumbledore cũng lập tức đứng dậy tuyên bố kết thúc lễ khai giảng và ra lệnh cho các huynh trưởng dẫn học sinh nhà mình trở về phòng sinh hoạt chung.
Dưới sự chỉ đạo của huynh trưởng, Jessica cùng các học sinh năm nhất đứng lên, xếp thành một hàng rời khỏi đại sảnh đường.
Hiện tại, nếu quay ra đằng sau, cô sẽ thấy được vẻ mặt đầy oán hận của cô nàng Bulstrode và Brandbane với hai mắt lóe lên một cách kỳ dị.
Mọi năm, để tránh việc có học sinh bị tụt lại phía sau, không biết đường về, học sinh năm nhất luôn đi đầu tiên rồi đến năm hai, năm ba,...!Tất nhiên, năm nay cũng không ngoại lệ.
Dưới sự dẫn dắt của nam huynh trưởng Field LaiMons và nữ huynh trưởng Narcissa Black, hàng ngũ dài nhà Slytherin thong thả đi về phía trước.
Ban đầu, khi vừa mới rời khỏi đại sảnh đường, hàng ngũ của cả bốn nhà đều ngay ngắn, chỉnh tề đi cùng một đường.
Nhưng vì vị trí của bốn nhà khác nhau nên bốn hàng dài cũng dần tách nhau ra.
Hàng nhà Gryffindor và Ravenclaw di chuyển về phía cầu thang lên tháp mà hàng nhà Hufflepuff cũng ngay ngắn đi về ký túc xá nhà, nằm đâu đó ở gần phòng bếp.
Hiện tại, chỉ còn nhà Slytherin đang di chuyển trên dải cầu thang uốn lượn, chậm rãi đi xuống hầm nhà ở ngay bên dưới Hồ đen.
Ngay vào lúc chỉ còn một đoạn nữa là đến trước cửa phòng sinh hoạt chung, Jessica đột nhiên nhận được một lực rất lớn truyền từ phía sau.
Có người đang cố ý đẩy cô!
Vì mọi chuyện diễn ra một cách bất ngờ, không kịp đề phòng nên Jessica liền mất cân bằng, bước chân trở lên lảo đảo, muốn đứng vững lại.
Ngay lúc cố gắng tóm lấy tay vịn cầu thang, cô mới hoảng sợ phát hiện ra hàng dài vốn rất thẳng hàng và nghiêm chỉnh phía trước cô lại như một dòng nước, rẽ sang hai bên.
Hai hàng người không chỉ đem tay vịn cầu thang che hết, không thừa ra một ít mà còn đem đoạn cầu thang uốn lượn còn lại triển lãm ngay trước mắt cô.
Bị tính kế rồi! Jessica ngay lập tức hiểu ra.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa rõ nguyên nhân là gì.
Bất quá, hiển nhiên hiện tại không phải là lúc để cô suy nghĩ vẩn vơ, linh tinh.
Do hoàn toàn bị mất đi lực cân bằng nên cô chật vật ngã về phía trước.
Vào lúc cô đưa hai cánh tay ra để giữ vững cơ thể lại thì đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ.
Cô không thể điều khiển hai chân mình, giống như có người đã trói nó lại với nhau vậy.
Bùa khóa chân? Đứng ở phía sau, trong hàng Slytherin năm năm, Snape cũng giống như những người khác khoanh tay nhìn sự trả thù tất yếu này.
Tuy nhiên, không như những người khác ít nhiều đều tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, hắn lại rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là đạm mạc.
Chỉ có người thật sự quen thuộc với Snape mới có thể nhận thấy được chút dao động và lo lắng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Không chút biến sắc quan sát những người đang xem náo nhiệt xung quanh, động tác nhỏ của một nữ học sinh năm bốn đã rơi vào mắt hắn.
Cô ả vừa mới đem đũa phép thu lại.
Là cô ả sao? Snape nghi ngờ quan sát cô ả vài lần nhưng cũng không làm gì tiếp.
Dù sao thì hắn đối với học sinh năm thấp hơn cũng không quen biết gì cho lắm.
Không, phải nói là ngoại trừ Lucius Malfoy đã tốt nghiệp năm ngoái, ai hắn cũng không thân quen.
Thực ra thì, đối với hắn, quan hệ giữa hắn với Lucius Malfoy cũng chỉ xã giao qua thôi.
Được rồi, chỉ là thân hơn so với xã giao qua một chút thôi.
Chỉ có một chút thôi!
Té ngã, lăn xuống cầu thang, ánh mắt của Jessica có chút tan rã.
Tuy rằng vào thời điểm cuối cùng cô theo thói quen lấy hai tay ôm bảo vệ đầu nhưng cú ngã vẫn rất nặng.
Lúc này, toàn thân cô đều đau ê ẩm như đòi mạng, nhưng cô cũng không định rên rỉ trước mặt đám người này.
Cô cũng không ngu ngốc đến mức không biết tại sao họ lại làm vậy với cô.
Cô thừa nhận đúng là tại cô không chú ý lời nói nên đã mạo phạm bọn họ, nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ cúi đầu trước họ!
Thử cử động chân tay, Jessica phát hiện bản thân đã có thể điều khiển lại cơ thể, nhưng vì từ mắt cá chân truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn nên cô không thể di chuyển được.
Không chỉ vậy, hai tay bảo vệ đầu của cô cũng bị trầy xước đến mức đau đớn, ngay cả lưng và xương sườn cũng ít nhiều bị thương.
"Tiểu thư Jones, em có sao không?"
Narcissa Black chậm rãi đi xuống hết bậc thang, đứng cạnh Jessica đang nằm rạp dưới đất mà bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống.
Tuy rằng quan tâm hỏi han ân cần, nhưng từ trên mặt nữ huynh trưởng này cô liền biết đó chỉ là câu hỏi có lệ, xuất phát từ trách nhiệm mà thôi.
"Em không sao, cảm ơn huynh trưởng quan tâm."
Jessica biết trước mặt cô là nữ huynh trưởng Slytherin, học tỷ năm bảy Narcissa Black.
Sau khi nghi lễ phân viện kết thúc, nữ huynh trưởng này đã tự giới thiệu rồi.
Học tỷ Black gật đầu, hình như khá hài lòng với câu trả lời của Jessica: "Vậy tiểu thư Jones, em còn đứng dậy được không?"
"Chỉ sợ là không được rồi, tiểu thư Black."
Jessica thử đứng lên một lần nữa, nhưng vô ích, cô lại suýt ngã thêm một lần nữa.
Xem ra vết thương ở mắt cá chân này khá nặng rồi.
"Em nghĩ rằng em cần ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, mọi người không cần quan tâm đâu.
Chờ em hồi phục rồi sẽ tự trở về ký túc xá.
Nó là ở chỗ này phải không ạ?" Jessica chỉ cánh cửa cách đó không xa hỏi.
Tuy nhiên, câu trả lời của nữ huynh trưởng Black lại ngoài ý dự đoán trước đó của cô.
Sau khi nghe xong những lời đấy, nữ huynh trưởng trở lên nghiêm túc hơn, lắc đầu không đồng ý, dùng loại ngữ điệu đầy thương hại mà cảnh cáo cô.
"Tiểu thư Jones, Slytherin là một tập thể.
Chúng ta không tự ý vứt học sinh nhà mình ở trên hành lang."
Dừng một chút, nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Jessica, nữ huynh trưởng Black cũng lười không muốn nói thêm gì.
Muốn sinh tồn ở Slytherin cần phải tuân theo quy tắc, điều đó không phải dễ để một tân sinh có thể tự lĩnh ngộ được đâu.
"LaiMons, phiền cậu giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi sẽ phụ trách đưa tiểu thư Jones đây đi bệnh thất." Nữ huynh trưởng Black nói