Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, phu nhân Pomfrey đã kéo Jessica từ trong mộng đẹp ra ngoài.
Kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, xác định cô đã ổn, nữ vương bệnh thất này mới gật đầu, đồng ý cho cô rời đi.
"Cảm ơn cô, phu nhân Pomfrey."
Jessica thử hoạt động cơ thể một chút và khá kinh ngạc với khả năng của phép thuật.
Cô không còn đau chút nào nữa, cứ như thể cô chưa từng bị thương qua vậy.
"Không cần khách khí.
Chỉ cần trò giảm bớt số lần đến bệnh thất đã là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta rồi."
Phu nhân Pomfrey có chút đồng cảm với cô bé trước mặt này, bà đã biết sơ qua đầu đuôi câu chuyện tối qua.
Giống như giáo sư McGonagall và Dumbledore, bà cũng không tin chuyện của Jessica chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù đã biết thì sao? Họ cũng đâu có bằng chứng.
Dựa theo kinh nghiệm thời học sinh của bà, chuyện này tốt nhất vẫn là để cho cô nhóc tự giải quyết, nếu các giáo sư vì chuyện này mà nhúng tay vào, trừ điểm Slytherin, sẽ chỉ làm mọi chuyện trở lên tồi tệ hơn thôi.
Trước việc bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng cố chịu đựng, cắn răng không kêu tiếng nào, phu nhân Pomfrey đã có khá nhiều điểm thiện cảm đối với cô bé.
Làm việc ở bệnh thất đã lâu, bà đã gặp qua rất nhiều ca học sinh mới chỉ xước xát nhẹ đã khóc lớn, chứ chưa nói đến mấy đứa nhóc trúng phải mấy bùa chú kỳ quái không biết từ đâu ra.
Bọn nhóc đấy luôn ồn ào, nháo nhác hết cả lên làm cho bà đau đầu không thôi.
Bọn nhóc nếu không phải ầm ĩ đòi báo thù, thì cũng là nước mắt ngắn, nước mắt dài, khóc oa oa đến kêu cha gọi mẹ.
Bởi vậy mà, sự im lặng của Jessica khi chịu đủ việc xui xẻo ngay ngày khai giảng đầu tiên đã làm cho bà khá bất ngờ.
Cho nên, bà đã quyết định giúp đỡ Jessica một chút.
Đấy cũng là nguyên nhân mà mới sáng sớm, bà đã gọi Jessica dậy.
Dù sao, vào lúc đấy, chủ yếu các học sinh vẫn còn ngủ say chưa dậy, Jessica đi đến đại sảnh đường cũng sẽ thuận lợi hơn chút.
Sau khi thật sự tỉnh táo lại, Jessica mượn phòng vệ sinh ở bệnh thất vệ sinh sơ qua rồi nghe theo lời phu nhân Pomfrey đến Đại sảnh đường sớm hơn chút.
Cầm bản đồ Snape vẽ, cô bắt đầu mò đường đi đến Đại sảnh đường.
Do vẫn còn sớm, Hogwarts rất im ắng.
Ngẫu nhiên mới có một vài học sinh năm lớn đi qua, nhưng cũng không ai quan tâm đến sự có mặt của Jessica.
Sự thật chứng minh, bản đồ Snape vẽ rất chính xác, chỉ một lúc sau, Jessica đã nhanh chóng và thuận lợi tìm tới Đại sảnh đường.
Thở phào một hơi, Jessica ngồi xuống Slytherin bàn dài, đúng ngay chỗ hôm qua cô ngồi.
Nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau nói cho cô biết, vào thời điểm nhạy cảm như này, cô tốt nhất vẫn nên điệu thấp một tí, tránh làm chuyện gì khiến người khác chú ý.
Ví dụ như ngồi nhầm chỗ rồi bị người khác đến ầm ĩ đòi lại.
Lúc này, Đại sảnh đường vẫn còn khá im lặng, bốn bàn dài mới chỉ có lác đác vài người ngồi.
Bọn họ đều hoặc vùi đầu vào sách vở, hoặc đang trò chuyện với bạn bè bên cạnh.
Không quan tâm đến việc của các nhà khác, Jessica đem tinh thần tập trung lên Slytherin bàn dài.
Ngoài ý muốn là hai người duy nhất cô có chút quen biết đều ở đây cả.
Snape đang từ tốn ăn sáng, hắn chỉ nhìn Jessica một lúc rồi quay đầu đi như không quen biết và tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Sau khi cô ngồi xuống chỗ, nữ huynh trưởng Black liền đứng dậy, tiến gần đến chỗ cô.
"Tiểu thư Jones, đây là thời khóa biểu của học sinh năm nhất.
Xin hãy giữ lấy." Black đem thời khóa biểu đưa cho Jessica.
"Tôi hy vọng, một lúc nữa, cô sẽ dành chút thời gian trở về phòng sinh hoạt chung với tôi.
Tôi cần phổ biến cho cô một chút về Slytherin thủ tục.
Những học sinh khác đã được huynh trưởng LaiMons phổ biến vào tối qua."
"Vâng, thưa huynh trưởng Back." Jessica đưa hai tay nhận lấy thời khóa biểu từ tay của nữ huynh trưởng, đồng thời cười ngọt ngào.
"Xin lỗi vì đã tốn nhiều thời gian của chị."
"Không có gì.
Đây là trách nhiệm của tôi." Black gật gật đầu, không vì lời cảm ơn của Jessica mà lộ ra biểu tình gì.
"Như vậy, lúc nữa tôi sẽ rời đi, hy vọng tiểu thư Jones sẽ đuổi theo kịp."
"Vâng ạ.
Không thành vấn đề."
Jessica gật đầu đồng ý, đợi đàn chị Black trở về chỗ mới nhìn đĩa thức ăn trước mặt.
Bắt chước bộ dáng của Snape, cô bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Lúc cô đã ăn được một nửa, học sinh mới lục tục đi vào đại sảnh đường, và ngồi vào bàn dài nhà mình.
Tuy nhiên hình như có một số học sinh nhà Gryffindor và Hupfflepuf không ngồi đúng chỗ nhà mình mà sang bàn dài nhà khác ngồi thì phải.
Trong đó còn có lác đác cả vài Ravenclaw nữa.
Còn học sinh Slytherin thì vẫn ngồi đúng vị trí nhà mình và nghiêm túc ăn sáng.
Âm thanh đám học sinh ồn ào nói chuyện dần xuất hiện, thay thế cho không khí yên tĩnh vừa nãy.
Đại sảnh đường dần náo nhiệt hẳn lên.
So với không gian yên tĩnh vừa nãy, Jessica càng thích bầu không khí ồn ào này hơn.
Nó làm cho cô nhớ đến ngôi trường nhỏ trong trấn và gia đình của mình.
Sờ sờ túi áo choàng bên cạnh, Jessica nghĩ trước trưa nay cô nên lên tháp cú và gửi thư ngay đi thì hơn.
Thư báo bình an càng sớm gửi đi thì càng tốt, nếu không ba mẹ cô ở nhà sẽ rất lo lắng.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Jessica cảm thấy có người ngồi xuống cạnh cô.
Nghiêng đầu nhìn xem, Jessica lại bốn mắt chạm nhau với cô bạn Brandbane.
Hình như cô bạn này khá thích nhìn trộm nhìn cô thì phải.
Nhìn cô bạn cùng thuyền hôm qua, Jessica thu lại răng nanh, ôn hòa chào hỏi.
"Chào cậu, xin chính thức được giới thiệu một chút, tớ tên là Jessica Jones."
Tuy thân thiện chào hỏi là thế, nhưng Jessica lại không có ý cùng cô bạn bắt tay.
Cô không muốn bị cự tuyệt quá lộ liễu trước mặt mọi người đâu.
Từ đầu cô đã biết khả năng lớn sữ xảy ra chuyện đấy.
"Chào cậu, tớ là Anna Brandbane." Do dự lúc lâu, Anna mới mở miệng trả lời Jessica.
Hình như giọng cô bé có chút khác khác so với tối ở Hồ đen.
Vào lúc, Jessica định nói cái gì đó, một tiếng hừ lạnh lại từ bên cạnh truyền đến.
Nghe thấy thế, cô bé Anna lập tức co mình lại, vội vàng di chuyển tầm mắt về đĩa thức ăn phía trước, không dám liếc nhìn Jessica nữa.
Quay lại nhìn, Jessica không cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy Vivian Bulstrode.
Nhìn cô nàng tóc vàng tràn lúc nào cũng ngập sự căm hận với mình này, Jessica lại không ngại ngùng mỉm cười chào hỏi.
Cô rất vừa lòng khi thấy vẻ mặt sững sờ của Bulstrode.
Nếu không thể dùng vũ lực, sao cô không thử dùng mưu lược xem.
Ở trước mặt những người đang tỏ ra trung lập, chỉ có người siêu ngu ngốc mới tỏ ra căm hận và khiêu khích kẻ thù của mình thôi.
Jessica, nghĩ kĩ lại xem, nếu trong trường hợp này ông Bangka sẽ cho mày lời khuyên gì? A, nghĩ ra rồi! Cô quyết định sẽ làm theo lời khuyên đó.
Hiển nhiên, ở tòa lâu đài Hogwarts, cô không thể hành động như trước kia được nữa.
Ít nhất là cô