"Tốt nhất đừng có tấn công tôi, mấy vị học trưởng." Jessica nheo mắt lại, lộ ra biểu tình âm ngoan mà Snape chưa từng thấy.
"Cái con dao này đã theo tôi năm năm.
Tôi có thể đem danh dự của mình ra cam đoan, nó rất sắc.
Hơn nữa, tôi còn có thể khẳng định một điều rằng: trước khi tôi bị mấy người đánh ngã xuống đất sẽ cho trên cổ vị học trưởng đây một đường đao trang trí mới."
"Ti bỉ! Vô sỉ!" Potter tức giận đến rống to nhưng vì lo cho Pettigrew nên không thể hành động lỗ mãng.
Mà bên kia, Black phân một nửa lực chú ý về phía Snape, chú ý nhất cử nhất động của anh.
"Tôi ti bỉ? Vậy nhóm bốn người Marauders các người bắt nạt Snape thì gọi là cái gì? Chủ nghĩa anh hùng sao?" Jessica cười lạnh, tay trái đồng thời cướp lấy đũa phép của Pettigrew, nắm chặt trong tay.
"Tôi lặp lại một lần nữa.
Để hai bọn tôi rời đi nơi này, nếu không tôi không cam đoan được vị học trưởng này sẽ an toàn đâu."
"Snivellus! Quả nhiên, mày chỉ có thể dựa vào con gái và cái loại thủ đoạn ti bỉ kiểu này để thoát thân thôi sao!?" Potter quay đầu mỉa mai Snape, trong giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Hiển nhiên, cậu chàng lại định chọc tức Snape sau đó tìm cơ hội xoay chuyển tình thế.
Trước khi Snape trả lời, Jessica đã mở miệng, giọng điệu đầy lạnh lùng, không mang theo tia cảm tình nào: "Câm miệng, Snape! Nếu như anh vẫn thật sự là một Slytherin!"
Nghe thấy thế, chợt một tia lạnh lẽo truyền lên khắp cột sống Snape làm anh không khỏi run người cả người, lập tức đi về phía Jessica.
Mặc kệ nói như nào, anh không thể để cho đứa nhóc mới có năm nhất như Jones một mình chiến đấu với nhóm Marauders.
"Jones, anh có thể cam đoan, chỉ cần em thả Peter ra, em và Snape có thể an toàn rời đi."
Người nói chuyện là Lupin.
Lúc này, vẻ mặt tươi cười ôn hòa thường ngày của thiếu niên đã rút hết đi chỉ còn lại vẻ nghiêm túc.
"Anh là huynh trưởng Gryffindor, em có thể tin tưởng lời anh nói.
Hơn nữa Jones, em đã nghĩ tới hậu quả việc này chưa? Nếu em thực sự làm vậy thì sẽ phải đối mặt với những hình phạt nghiêm khắc đấy."
"Tôi không cần biết!" Jessica vẫn cảnh giác như cũ, "Tôi chỉ cần biết nếu hiện tại tôi không làm như này, sau này tôi sẽ phải hối hận."
"Remus, cậu tốn lời vô ích với con nhóc đấy làm gì! Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, không để Peter bị thương được!" Black không kiên nhẫn đem đũa phép trong tay chỉ thẳng vào Jessica.
Snape cũng không yếu thế chút nào.
Anh tiến lên phía chắn Jessica đằng sau, cũng đem đũa phép chỉ về phía Black.
Do có những điều kiêng kị riêng, cả hai bên đều không ra tay trước, tạo ra một thế cân bằng vi diệu, cho đến khi có một nhóm người áo choàng xanh đi đến.
"Lấy nhiều chọi ít.
Thật không hổ là Gryffindor."
Người đến là huynh trưởng LaiMons cùng với vài học sinh lớn nhà Slytherin.
Đám người không nhanh, không chậm đi vào trong sân.
Hừ lạnh vài cái, nam huynh trưởng mới quay đầu nhìn về phía Jessica vẫn còn kiềm chặt con tin.
Nhíu chặt mày, LaiMons lười biếng nói: "Buông thằng nhóc Gryffindor đấy ra, Jones.
Phải nhớ rằng ngươi là một Slytherin, không đáng vì loại người này mà làm ô uế bàn tay."
"Vâng, thưa huynh trưởng LaiMons."
Nghe được lời huynh trưởng LaiMons nói, Jessica như thay đổi một nhân cách khác, không còn bộ dáng kiêu ngạo, khó thuần phục như vừa nãy mà quy quy củ củ thu lại dao nhỏ, đem đũa phép trong tay trả lại cho Pettigrew.
Sau khi nhặt lại đũa phép và chào hỏi nam huynh trưởng LaiMons xong, Jessica mặt vô biểu tình đứng ở phía sau huynh trưởng, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho Snape một cái.
"Nếu đã không còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ chúng tôi hẳn lên rời khỏi đây thôi."
LaiMons liếc nhìn Black vẫn giơ móng vuốt, khinh thường, hừ lạnh một cái.
Thật đúng là phản đồ nhà Black.
Nếu không phải xem trọng mặt mũi của Narcissa, anh tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ đơn giản như vậy đâu!
"Các trò đang làm gì đấy?"
Ngay vào lúc hai bên đang định chia tay trong "hòa bình", một giọng nữ nổi giận đùng đùng từ bên ngoài đám người truyền đến.
Nghe thấy giọng nói đấy, đám học sinh đang vây xem như có thiên nhãn, biết được đó là ai, liền tự giác nhường ra một con đường cho chủ nhân giọng nói nhìn thấy bên trong cũng như đi vào.
Người đi đến là giáo sư McGonagall.
Đi đằng sau bà còn có thầy hiệu trưởng Dumbledore, giáo sư Horace Sughorn cùng với người vừa mới rời đi, Lily Evans.
"Một trò nào đó có thể nói cho ta biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không!?" Giáo sư McGonagall vốn nghiêm túc nay càng nghiêm túc hơn.
Mà giáo sư Horace Slughorn cùng hiệu trưởng Dumbledore cũng chẳng còn vẻ hiền lành như mọi hôm.
Một khoảng không trầm mặc kéo dài, những người trong cuộc cũng như những người ở ngoài hóng xem đều không dám hó hé, trả lời.
Hiển nhiên đám học sinh đều biết, hiện tại dù họ có giải thích như thế nào thì các giáo sư nhất định vẫn cho là bọn họ sai.
Nói dối, lừa gạt là các giáo sư lại không có khả năng.
Mà trước chưa nói đến mấy chuyện này, nhìn hơn ba chục học sinh vây quanh lại nhìn đội ngũ ba giáo sư có tiếng uy nghiêm trong trường thì đã có thể thấy các giáo sư không phải hoàn toàn không biết gì.
"LaiMons, trò có biết gì không?" Giáo sư Horace Slughorn nghĩ nghĩ, quyết định hỏi học sinh nhà mình trước.
"Không biết trò có thể nói cho ta biết tại sao trò và các trò đằng sau lại xuất hiện ở đây được không?"
"Con rất sẵn lòng, thưa giáo sư." LaiMons chào hỏi hiệu trưởng Dumbledore và hai vị viện trưởng rồi kính cẩn trả lời.
"Dạ thưa các giáo sư, vừa lúc nãy, một học sinh năm tư nhà Slytherin ngẫu nhiên đi qua nơi này đã chạy về nói cho huynh trưởng biết, có hai học sinh nhà Slytherin là Snape tiên sinh và Jones tiểu thư đây đang bị cuốn vào một chút rắc rối nhỏ.
Cho nên, con mới kéo theo vài bạn học cùng chạy đến nơi này xem hai vị học đệ, học muội có cần giúp đỡ gì không.
Con thiết nghĩ, là một huynh trưởng, con phải có nghĩa vụ phải giúp đỡ học sinh nhà mình nếu có gì không phải xin các giáo sư rộng lượng."
Giáo sư Horace Slughorn gật gật đầu, gương mặt mập mạp đã bớt đi vài phần nghiêm nghị.
Rất tốt, đã giải quyết một phần vấn đề, còn về phần hai học sinh đương sự là Jones và Snape...!Xem ra không thể tự mình giải vây một cách đơn giản như này được.
Giáo sư McGonagall nhìn quét một vòng, không thấy ai có ý kiến, thái độ gì với lời