Đêm đã khuya nhưng Jessica lại không hề buồn ngủ.
Có lẽ vì ban ngày đã ngủ đủ, hiện tại cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Giường Jessica đã được phu nhân Pomfrey hạ màn xuống nên cô không thể quan sát xung quanh, cũng như thấy Snape ở giường bên cạnh.
Nhưng cô đoán chắc hẳn anh cũng đã ngủ say.
Vừa nãy, lúc pha chế dược, anh đã tốn nhiều công sức thế cơ mà.
Nghĩ như vậy, Jessica lặng lẽ vươn tay xốc một góc màn lên.
Nương ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô quan sát Snape.
Đêm nay trăng bị mây che khuất, chỉ có ánh sáng lấp ló nên Jessica cũng chẳng thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Snape.
"Nếu Jones tiểu thư đã ngắm đủ thì mời cô buông màn xuống và đi ngủ.
Thiết nghĩ, sau vụ này, chắc cô đã hiểu rõ được tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi." Đột nhiên, Snape quay đầu về lại và lên tiếng khiến cô bị dọa nhảy dựng.
Trong giọng anh không chút che giấu nào tia châm chọc.
"Thật xin lỗi!" Jessica theo bản năng giải thích rồi nhanh chóng thu tay về, hạ tấm màn ngăn giữa hai người.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, cô lại xốc nó lên, thậm chí còn mở ra một khoảng to hơn trước.
"Snape, anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Cho dù có là một con gấu lớn cũng sẽ bị động tác vừa rồi của cô làm tỉnh." Snape trào phúng nói.
"Thật sự rất xin lỗi..." Jessica không nhìn rõ biểu tình trên mặt Snape, giọng nói có chút uể oải.
Hình như anh bị cô đánh thức nên tức giận.
"...!Thôi quên đi, dù sao tôi cũng chưa ngủ." Snape do dự một chút, không đành lòng thấy Jessica áy náy liền nhẹ giọng trả lời.
"Anh không buồn ngủ sao?" Jessica cẩn thận nói.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Chắc vì đây là lần đầu tiên cô tâm sự đêm khuya với Snape.
"Nếu Jones tiểu thư muốn nói gì thì xin mời." Snape trầm mặc vài giây, cuối cùng trả lời một cách không tình nguyện.
"Ừm...! Thực ra, em chỉ muốn nói cho anh biết hôm đấy em không cố ý nằm lên anh..." Jessica quyết định nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm với Snape.
"Lúc đấy em buồn ngủ quá chỉ theo bản năng tìm chỗ ấm để nằm."
"Tch...! Vậy nên tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?" Có tiếng xoay người từ phía Snape truyền sang, hình như thiếu niên tóc đen đã ngẩng người dậy, giọng nói của anh cũng đã trở lên rõ hơn.
Trong bóng đêm, Jessica bất mãn bĩu môi, giọng nói cũng thêm phần bất đắc dĩ: "Sao anh không thể nói chuyện một cách dễ nghe với em vậy? Còn có, anh còn chưa giải thích với em đâu đấy."
"Giải thích?"
"Đúng vậy, giải thích." Jessica nhổm lên, vén màn rộng thêm để có thể nhìn rõ mặt Snape.
"Tuy em rất biết ơn anh vừa rồi anh đã tốn công giúp pha chế thuốc cho em nhưng chuyện gì phải ra chuyện đấy.
Anh vẫn phải giải thích lý do tại sao hôm đấy anh lại thô bạo với em như vậy."
"Hừ." Snape hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
"Anh Snape!" Jessica bất mãn với thái độ của thiếu niên tóc đen, chống hai tay nhổm sang chỗ Snape.
"Vậy đây chính là hành động của Jones tiểu thư sao? Bắt một người bị lộ những chuyện riêng tư phải giải thích cho người đã rình trộm mình sao?"
Dường như Snape cũng có chút tức giận, lập tức xoay người ngồi dậy, hoàn toàn không để ý cảm giác vô lực trong người.
"...!Thế nên anh mới giận sao?" Jessica ngẩn người, lập tức ủy khuất thì thào.
"Cũng đâu phải do em tự đi theo anh đâu, là anh bắt em theo mà..."
"Vậy thì thật xin lỗi quý cô đây rồi.
Là do tôi rảnh rỗi tự xen vào chuyện của cô." Snape tức đếm bật cười, không thèm quan tâm nữa mà lại xoay ngườ nằm xuống chuẩn bị ngủ.
"Này, anh Snape, anh sẽ không thực sự vì thế mà giận em chứ?" Jessica gãi gãi đầu, bật hỏi.
"Nếu không thì anh cũng biến hình đi rồi em ôm anh về phòng ngủ.
Thế là chúng ta hòa nhau rồi."
"Cô lại nổi điên gì vậy!" Snape lập tức xốc chăn ngồi dậy.
Không cần nhìn cũng biết, lúc này chắc chắn anh đã nổi giận rồi.
"Em không có nổi điên.
Không phải như thế thì sẽ công bằng sao?" Nhìn thấy Snape như vậy, Jessica cũng không cam lòng bị yếu thế, lập tức lên giọng.
"Cô..."
Không đợi Snape kịp nói gì, cả bệnh thất đột nhiên sáng đèn.
Đèn sáng, hai người lập tức nhìn thấy phu nhân Pomfrey mặc áo ngủ giận dữ đi ra.
"Hai trò có biết bây giờ là mấy giờ đêm rồi không!" Phu nhân Pomfrey đen mặt nhìn Snape rồi lại nhìn sang Jessica.
"Bây giờ, hai trò cần nghỉ ngơi chứ không phải ở đây cãi nhau.
Nếu hai trò không muốn bị bắt uống dược im lặng thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại và đi ngủ ngay!"
Một khi nữ vương bệnh thất đã tức giận thì ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng không đánh lại được, chứ đừng nói gì đến hai học sinh như Snape và Jessica.
Vì thế, Jessica vội vàng xin lỗi phu nhân Pomfrey và hứa sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Còn Snape vẫn nhắm mắt nằm im, dùng hành động thể hiện quyết tâm của mình.
Snape và Jessica đều không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Tuy không vén tấm màn lên nhưng cả hai đều biết người giường bên cạnh cũng không ngủ.
"Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi."
Trong không khí áp lực đến không thể thở nổi, giọng nói của hai người cùng lúc vang lên trong không gian Bệnh thất im ắng.
Cả hai ngây ra một lúc rồi có tiếng cố nhịn cười vang lên.
"Này Snape, em không có giận anh." Jessica lại vén rèm lên, nương ánh sáng bên ngoài để nhìn về phía Snape.
"...!Thế nên tôi cần cảm ơn cô sao?" Snape nghiêng người nhìn Jessica "Hay tôi phải khách sáo nói không tức giận?"
"Như này là tốt nhất, chúng ta đều hòa nhau."
Biết rằng người trước mặt không thể thấy rõ biểu tình của mình nhưng Jessica vẫn cười thật tươi "Hình như chúng ta cũng làm bạn với nhau được hai năm rồi