Hai người đang ăn cơm, Hương Hương cảm thấy
bức rèm lưu ly trong điện khẽ bị nâng lên. Nàng giương mắt nhìn qua,
chỉ thấy bóng người thấp thoáng sau rèm. Không còn động tĩnh nào khác.
Nàng cũng không lưu tâm, Mộ Dung Lệ dùng một bữa cơm cũng không động tay được, ngay cả xương cũng do nàng gỡ.
Lúc rời khỏi Ngự hoa viên, Mộ Dung Bác đưa tiễn bọn họ đến tận cửa cung, nói: “Đệ còn chưa khỏe, sao đã vội vã vào cung thế ?”
Mộ Dung Lệ không để ý tới hắn, đám lão già chết tiệt trong triều kia
am hiểu nhất là nương theo chiều gió. Nếu như hắn không khỏe lại, e rằng nhóm người này sẽ lại nghiêng về phe Thái tử.
Mộ Dung Bác nói: “Ra ngoài cũng không mang theo thị vệ, cái tính bất cẩn của đệ đúng là không chịu được !”
Nói rồi hắn quay sang ra lệnh cho mấy thân vệ của mình: “Hộ tống Tốn
vương gia hồi phủ, nhất định phải đưa người về tận phủ.” Mấy cái thân vệ khom người nói: “Tuân mệnh.”
Mộ Dung Lệ nói: “Nếu đệ mang nhiều thị về, sẽ rất bất tiện. Đệ vốn là võ nhân, nếu đi ra đi vào vài bước cũng cần người ngựa theo sau bảo vệ
thì quá buồn cười rồi. Việc này mà cũng đáng để huynh lo lắng à ?”
Hiếm thấy Mộ Dung Bác cứng rắn một lần: “Đừng có coi đây không phải
chuyện to tát gì! Nằm lâu như vậy còn không được bài học nào sao ?”
Mộ Dung Lệ trái lại cũng không phản bác hắn, chỉ để kệ Hương Hương đỡ lên xe, Hương Hương thì tự mình ngồi vào bên cạnh hắn.
Bên ngoài đã tối đen, trời đổ mưa tuyết nhỏ, đường rất trơn. Người
đánh xe phải đi vô cùng cẩn thận, Mộ Dung Bác đứng sau xe, đợi đến khi
xe ngựa của hắn rời khỏi cửa cung mới cùng Vương phi Tô Tinh trở về
Khang Vương phủ.
Trong xe ngựa vô cùng ấm áp, nhưng lúc mới từ Ngự hoa viên trở ra,
gió lạnh nhập vào cơ thể vẫn rất lạnh. Hương Hương cảm thấy tay Mộ Dung
Lệ hơi đông cứng lại. Rốt cuộc hắn vẫn trọng thương chưa lành, không
cường tráng như trước đây.
Nàng không kìm được nâng bàn tay của hắn lên, nhẹ nhàng hà hơi nóng, sau đó khẽ xoa xoa. Nhớ ra mình có mang theo lò sưởi tay, lại bận rộn
tìm ra, cho thêm chút than bạc rồi nhét vào trong tay áo của hắn.
Mộ Dung Lệ cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn ôm cái lò sưởi tay kia,
không tiếp tục nói nữa. Trời đổ mưa tuyết nhỏ, nóc xe không cao, có thể
nghe được tiếng tuyết rơi lộp bộp.
Xung quanh chỉ có tiếng đi lại của phu khiêng kiệu và đám thân vệ, Mộ Dung Lệ ngoắc ngoắc tay với Hương Hương, nói: “Lại đây.”
Hương Hương đi tới, hắn vén tấm áo lông cừu lên, dang tay như dang
cánh chim ôm nàng vào lòng, tiện tay nhét chiếc lò sưởi vào trong tay
nàng. Một đại nam nhân, cầm cái đồ chơi này làm cái gì chứ ? Hương Hương giương mắt nhìn hắn, đây là lần đâu tiên hắn biểu hiện thân mật với
nàng kể từ lúc hai người kết hôn tới nay.
Mộ Dung Lệ không nhìn nàng, tự mình tự nhắm mắt dưỡng thần. Hắn quả
thật không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là… Lại đây, lão tử ôm nàng.
Xe ngựa nghiến qua miếng băng mỏng, tạo nên âm thanh răng rắc, nằm
trong lồng ngực của hắn quả thật rất ấm áp. Hương Hương giống như chim
nhỏ nép dưới cánh mẹ, từ từ cảm thấy hơi buồn ngủ. Không lâu sau, nàng
cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Xe ngựa đi qua cầu, đường hơi xóc nảy. Hương Hương đang ngủ ngon
lành, đột nhiên Mộ Dung Lệ đè thấp nàng xuống, cả người lật úp trên
người nàng. Nàng vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, đã thấy mấy mũi
tên màu đen vèo vèo cắm vào xe ngựa.
Bên ngoài, đám thân vệ do Mộ Dung Bác để lại chợt quát một tiếng, bắt đầu giao chiến với kẻ nào đó. Hương Hương nhất thời hơi sốt sắng, người đánh xe kia vẫn không bỏ chạy. Hắn rất bình tĩnh nói: “Vương gia, có
thích khách, sáu tên.”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Những người đại ca để lại có đối phó được không?”
Người kia vẫn đang quan sát tình hình trận chiến: “Người của Khang Vương gia đều là cao thủ, hẳn là thừa sức.”
Mộ Dung Lệ nói: “Vậy chắc chắn còn có hậu chiêu. Dưới cầu.”
Người kia đáp một tiếng, lập tức chuẩn bị đánh xe ngựa chạy tới chân
cầu, đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Trong chớp mắt, Mộ Dung Lệ kéo lấy tấm đệm giường dày lót trong xe ngựa, lập tức bao lấy hắn và Hương
Hương.
Hương Hương căn bản không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ cảm
thấy cơ thể đột nhiên bay lên, lướt ra một quãng như con diều đứt dây.
Sau đó tấm đệm hạ xuống, vừa vặn trải trên mặt nước. Mộ Dung Lệ đang đạp lên tấm đệm mượn lực để nhảy vào bờ.
Mà cây cầu giờ đã gãy thành mấy đoạn. Xe ngựa chìm trong nước. Có lẽ
dưới nước đã an bài sát thủ mai phục từ lâu, sắc mặt Hương Hương trắng
bệch, nhưng vẫn xem như bình tĩnh, thậm chí cũng không kêu ra tiếng. Mộ Dung Lệ thả nàng ra, mấy thân vệ của Mộ Dung Bác vừa rơi xuống nước
lập tức bị đánh lén, nhiều người đã bị thương. Nhưng những kẻ có thể
quanh năm đi theo bên cạnh Khang Vương gia, thân thủ tất nhiên không tệ, rất nhanh đã xoay chuyển được tình thế.
Trong làn nước tối đen thấp thoáng những bóng người. Có kẻ rên lên
một tiếng, một luồng suối máu phun ra, thân thể mềm nhũn ngã gục trong
nước.
Mộ Dung Lệ định bước qua, Hương Hương khẽ nói: “Vương gia… Lúc người
động thủ… nhớ cẩn thận vết thương trên người, được không?” Nàng sợ hắn
có tính toán khác nên không dám ngăn cản.
Mộ Dung Lệ hiếm được lại chỉ ừ một tiếng. Không thể đứng cùng một chỗ với Hương Hương, mục tiêu của sát thủ chính là hắn. Thương thế hắn chưa khỏi hẳn, không nhất định có thể bảo vệ cho nàng. Nếu đứng cách xa
nàng thì trái lại sẽ an toàn hơn. Hắn cất bước rời khỏi chỗ Hương Hương, sát thủ rất nhanh đã phát hiện ra, đội nước chui lên.
Bóng đen kia quỷ mị như tử thần bắt giết con mồi dưới đáy nước.
Hương Hương đứng trơ trọi dưới cây liễu, bốn phía đều là tầng tầng
lớp lớp bóng đen. Nàng đương nhiên vô cùng sợ sệt, thế nhưng xung quanh không có ai quan tâm tới nàng. Nàng nghĩ ngợi một lúc, xoay người
chạy đi. Tiệc mừng thọ của Yến vương mới vừa kết thúc, lúc này chắc chắn sẽ có những người khác đi ngang qua phụ cận.
Đêm đông ở thành Tấn Dương, trăng sao mất đi ánh sáng. Bách tính đã
vùi mình vào ổ chăn ấm áp từ sớm, gió lạnh như đao, rì rào quét qua
khuôn mặt, có thể khiến đôi tai người ta đông lạnh, rụng như băng.
Hương Hương chậm rãi chạy từng bước trên đường lớn, bốn phía chỉ có lạnh tuyết rơi rụng, chân cũng đã tê dại.
Nàng không dừng lại, cũng không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng người. Nàng đột nhiên nhớ ra, cũng không biết phe nào là người của Thái.
Nàng không quen biết nhóm người này, không thể làm gì khác hơn là
trơ mắt nhìn bọn họ đi xa . Lại một nhóm người nữa đi qua, nàng đã đông lạnh đến mức run lẩy bẩy, chỉ chốc lát sau, phía trước có người nhỏ
giọng nói chuyện, Hương Hương nhận ra, bèn lớn tiếng gọi: “Chu tướng
quân? !”
Là Chu Trác và Thái úy Chu Ức, võ tướng vốn quen cưỡi ngựa, cha con
hai người họ đang sóng vai nhau, nói chuyện cùng một vị quan lại nào đó. Giờ nghe thấy tiếng gọi, Chu Trác ngẩn ra —— lão tử đang xuất hiện ảo
giác à ? !
Hương Hương chỉ lo hắn không nghe thấy, chạy đến nói: “Chu tướng quân, Vương gia gặp phải thích khách!”
Chu Trác và Chu Ứcc lập tức biến sắc, Chu Trác hỏi: “Ở chỗ nào? !”
Hương Hương cũng không biết cây cầu đó tên là gì, chỉ đành nói: “Ở phía trước ba, bốn dặm đường, có một cây cầu.”
Chu trác liều mạng phóng ngựa chạy tới đó, Chu Ức đương nhiên cũng
dẫn người theo sau. Đoàn người vội vã lướt qua như một cơn gió, Hương
Hương bị nước tuyết hắt đầy người. Đợi đến khi trước mặt đã khôi phục
yên tĩnh , nàng mới phát
hiện mình lại bị bỏ rơi .
Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng muốn xem xem có còn
ai quen biết đi qua không. Đáng tiếc Khang Vương phủ và chỗ này không
tiện đường, mà những người khác trong triều thì hầu như nàng không nhận ra. Nàng đang nghĩ ngợi, viên quan lại vừa mới nói chuyện cùng Chu
Trác đã nheo mắt cười bước tới, hỏi: “Cô nương có phải là Hương phu
nhân, thị thiếp của Vương gia không ?”
Hương Hương đang định gật đầu, đột nhiên cả người bỗng giật một cái
—— phủ Thái úy và Tốn vương phủ cách nhau rất gần. Con đường về nhà của
Chu Ức và Chu Trác cùng Mộ Dung Lệ hầu như là tương đồng. Mà hiện tại,
người này vừa đi đường vừa nói chuyện với cha con Chu Ức để làm gì ?
Bởi vì hắn muốn ngăn cản cha con Chu Ức, không để bọn họ tới cây cầu kia cứu viện cho Mộ Dung Lệ.
Nàng đột nhiên cảm thấy càng lạnh hơn , thân thể run rẩy như chim cút.
Mặc dù đã gặp dáng vẻ giết người chém đầu như cắt củ cải của Mộ Dung
Lệ. Thế nhưng người như nàng, chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ có
người trực tiếp giết nàng.
Người kia dần dần tới gần, Hương Hương gần như không nhịn được muốn
cầu xin hắn. Không, đừng giết ta, ta còn có con gái, ta phải trở về.
Huyên huyên giờ này đã sắp đi ngủ…
Nàng đột nhiên nói: “Đại nhân có thể đưa ta về vương phủ không ?”
Người kia hơi sửng sốt, bàn tay giấu trong tay áo của Hương Hương đã nắm chặt lại, nàng cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại. Không, cầu xin
hắn cũng vô dụng.
Nàng nói: “Chu tướng quân cũng thật là người nóng tính, Vương gia đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là xe ngựa rơi xuống sông. Ngài sai ta đến
đây tìm Chu tướng quân. Nếu như ta không về kịp, chỉ sợ Chu tướng quân sẽ không tiện ăn nói.”
Người kia hạ mắt xuống, muốn giết nàng là rất chuyện dễ dàng. Nàng
đang đứng ở bờ sông, chỉ cần đẩy mạnh nàng trong nước. Với tiết trời
lạnh giá như ngày hôm nay, chắc chắn không còn đường sống.
Hắn tới đây ngăn cản Chu Ức, vốn dĩ Chu Ức sẽ không phủi sạch được —— ai biết là hắn có ý định kéo dài, hay là Chu Ức cố ý trì hoãn chứ ? Bởi thế Chu Ức sẽ không nhắc tới hắn với Mộ Dung Lệ, bởi vì làm vậy ông ta
sẽ để mình dính vào.
Mà nữ nhân này đã nhìn thấy hắn, đương nhiên là giết người bịt miệng. Thế nhưng Mộ Dung Lệ chỉ có duy nhất một thị thiếp, cũng đã sinh một
đứa con gái rồi. Nếu nàng thật sự chết đi, Chu Ức sợ gánh trách nhiệm,
có thể khai mình ra hay không còn chưa biết được.
Hắn đang do dự, bên kia Chu Trác đã nhớ tới nàng. Tuy Hương Hương đã
chạy rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ được ba bốn dặm đường mà thôi. Chu
Trác nhanh chóng nhớ ra nàng rồi phái thị vệ tới đón.
Móng ngựa của thị vệ đập dồn dập như mưa rào, tới hành lễ nói: “Hương phu nhân, Chu tướng quân phái tiểu nhân đến đây đưa người hồi phủ.”
Toàn thân Hương Hương như mất hết sức lực, nhìn vị đại nhân vẫn đang
đứng trước mắt mình. Sát ý trong mắt hắn ta đã tan hết, hắn là quan văn, làm sao có thể sánh được với những thị vệ vốn đã quen dùng vũ lực này.
Hắn mỉm cười: “Vốn là hạ quan cũng đang định đưa Hương phu nhân hồi
phủ, nếu Chu tướng quân đã phái người tới đây, hạ quan cũng yên lòng .”
Hương Hương khẽ gật gù với hắn, để thị vệ đỡ lên ngựa. Thị vệ dẫn
ngựa mà đi, khó tránh khỏi hơi chậm . Hương Hương lạnh đến mức ngay cả
lục phủ ngũ tạng cũng đóng băng, nhưng nàng vẫn hỏi: “Vương gia sao
rồi?”
Thị vệ đáp: “Thưa Hương phu nhân, tiểu nhân vẫn chưa chạy đến chỗ đó
đã được Chu tướng quân phái tới đây, không rõ tình huống. Thế nhưng có
Chu tướng quân ở đó, Vương gia cát nhân thiên tướng, tất nhiên sẽ không
việc gì.”
Hương Hương không nói gì nữa, để thị vệ đưa về Tốn vương phủ. Tuy
rằng rất lo lắng cho Mộ Dung Lệ, nhưng dù nàng cất công qua đó cũng
chẳng giúp đỡ được gì.
Không bằng an phận hồi phủ.
Cây cầu đã gãy, thị vệ đành phải đưa nàng trở lại bằng đường vòng.
Lúc nàng về đến nơi, Mộ Dung Lệ vẫn chưa quay lại. Hương Hương thông báo cho Quản Giác, rồi mới đi thay quần áo. Bích Châu thấy nàng toàn thân
ướt đẫm, trên tóc kết thành miếng băng mỏng, vô cùng sợ hãi, vội vàng
nấu canh gừng cho nàng uống để khử hàn.
Hương Hương tắm nước nóng, uống một bát canh gừng, vẫn cứ cảm thấy
đau đầu. Đến cùng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng nàng không ngủ được, vẫn muốn chờ Mộ Dung Lệ trở về.
Đến tận lúc canh ba, rốt cục bên ngoài cũng có tiếng huyên náo. Hương Hương bước ra ngoài, tình cờ nghe thấy Quản Giác hỏi Mộ Dung Lệ: “Vương gia, tới Tẩy Kiếm các ư ?”
Mộ Dung Lệ nói: “Thính Phong uyển.”
Hương Hương liền không bước lên, chỉ yên lặng quay về Tẩy Kiếm các,
Tiểu Huyên huyên cũng đã ngủ. Nàng đắp chăn, nhắm mắt lại, mơ một đêm
ác mộng.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, quả nhiên bị cảm mạo . May mắn thái y
Chương Văn Hiển vẫn còn ở trong phủ, Bích Châu xin ông ta kê một đơn
thuốc. Hương Hương đau đầu, chảy nước mũi, cả người không hề có một chút sức lực. Uống thuốc xong, nàng vốn định gặp con gái, lại lo lắng lây
bệnh cho nó bèn nằm nghỉ ngơi. Để Bích Châu làm cơm đem tới cho Mộ Dung
Lệ.
Bích châu đưa cơm qua đó, không bao lâu sau đã mang về nguyên si. Hương Hương hỏi: “Làm sao thế ?”
Bích Châu nói: “Vương gia đang tiếp khách, hình như là Bệ Thiệu Thành Bệ đại nhân tự mình qua thăm. Khang Vương gia cũng có ở đó.”
Hương Hương nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bích Châu thuận miệng trả lời: “Chắc là thương lượng việc cưới Vương
phi vào phủ, dù sao việc hôn nhân cũng đã định ra lâu như vậy rồi…”
Đột nhiên nàng ta nhớ ra điều gì, im lặng câm miệng.
Hương Hương ừ một tiếng, những đám thơ phú cổ văn kia luôn miệng nói, nắm tay người, bên người tới già.
Nhưng trên thực tế, đây là mong ước xa xỉ đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com