Mấy ngày nay Đào Ý Chi quản lý vương phủ, nhìn chung cũng không gây
ra lỗi lầm gì——dù sao trong phủ cũng chỉ có một vị vương phi và một vị
phu nhân để hầu hạ thôi. Hạ nhân đều được Quản Giác huấn luyện rất tốt,
hành sự chu đáo, ít gây ra lỗi lầm.
Hương Hương là người có tính cách nhã nhặn, trầm tĩnh, khi không có
việc gì thì hầu như không ra khỏi Tẩy Kiếm Các. Thỉnh thoảng ra ngoài
cũng đều là ôm Tiểu Huyên Huyên đi dạo một chút. Vương phi Bệ Cẩm Bình
thì lại rất hiếu kỳ, mỗi ngày đều đi lại khắp nơi trong phủ.
Ngày tết âm lịch đã gần tới, bên ngoài không khí tết cũng càng ngày
càng náo nhiệt. Bệ Cẩm Bình hiếm khi không ở bên cạnh Hương Hương, lúc
này cũng đang ở ngoài chỉ huy người treo đèn lồng, còn trang trí thêm
hoa lụa.
Vài nha hoàn được Đào Ý Chi điều đi cào tuyết. Nơi quét dọn đầu tiên
chính là Tẩy Kiếm Các, nên lúc này ở đây đang vô cùng thanh tịnh. Hương
Hương và Thôi Thị làm cho Tiểu Huyên Huyên một cái áo da gắn lông cáo,
bé con đã bắt đầu học những bước đi đầu tiên của mình rồi. Hương Hương
dang hai tay ra như diều hâu mẹ che chở cho bé con, chỉ sợ bé bị ngã.
Tiểu Huyên Huyên đi còn chưa được vững, cứ đi một bước lại dừng một
bước giống như một chú vịt con, khiến cho hai nữ nhân cười vang lên như
tiếng chuông bạc. Đang chơi vui vẻ, Hương Hương quay đầu lại, đã thấy
trước cửa viện, một người thân cao như ngọc đang đứng ở đó. Kẻ ấy chính
là Hàn Tục!
Hương Hương cả kinh, nhìn thấy hắn lúc này, chỉ cảm thấy sao hắn gầy
quá, không khỏi hơi đau lòng. Nàng đi về phía trước cửa viện, Hàn Tục
ngẩn ra. Hắn không nên ở đây, lúc này Mộ Dung Lệ không có ở trong phủ,
Quản Giác bị thương vẫn chưa thể động được, Đào Ý Chi biết rõ hắn thường đến phủ nên mời hắn qua thư phòng chờ một chút.
Đường đến thư phòng không nhất định phải đi qua đây, nhưng cũng có
thể đi qua đây. Quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại đi đến đây, qua cửa
viện hình bán nguyệt, nhìn thấy Hương Hương một thân áo gấm lông vũ
trắng, lớp lông vũ lót ở cổ áo càng khiến cho da nàng dường như trong
suốt. Lúc nàng cười thực sự rất đẹp, rực rỡ như bầu trời sau cơn mưa đầu mùa vậy.
Hương Hương đi tới trước mặt hắn, chưa nói được lời nào mặt đã đỏ hết lên, “Hàn…Hàn tướng quân.” Lâu ngày không gặp, ngài có khỏe không?
Hàn Tục thi lễ với nàng, “Hương phu nhân.”
Nhất thời hai người không biết phải nói cái gì, vốn là nên rời đi,
thế nhưng lại muốn dừng lại thêm một khắc nữa, cho dù chỉ được nhìn thêm một chút, nói thêm một từ thôi cũng được.
Thôi Thị thấy vậy thì cũng hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao bà cũng có tuổi, có chuyện gì là chưa từng thấy qua?
Do dự một chút, không nói tiếng nào, bà liền ôm Tiểu Huyên Huyên quay lại chỗ mình. Hương Hương có chút lúng túng, khẽ lùi về sau một bước,
hỏi: “Tướng quân trở về bao lâu rồi?”
Hàn Tục nói: “Mới hôm nay thôi, vì gần đến cuối năm nên trở về thăm cha mẹ một chút.”
Hương Hương đáp một tiếng, nói: “Tướng quân cũng đã không còn ít
tuổi, hẳn là nên lấy một cô nương thật tốt, thành gia lập nghiệp đi.”
Nói chung cũng không thể vì nhất thời hư vọng mà tự làm lỡ chính mình.
Hàn Tục nói: “Dạ vâng.” Đáng tiếc đó không phải là nàng.
Bông tuyết bên má nàng đang bắt đầu tan ra, giống như một đóa hàn mai đang bắt đầu nở vậy. Tay phải Hàn Tục khẽ động, nhưng cuối cùng lại
chậm rãi nắm lại. Thật muốn lau đi bông tuyết bên má kia cho nàng.
Hương Hương đột nhiên nghĩ, nếu như có một phu quân như vậy, tương tư là chuyện đè nén lòng người đến thế nào. Nếu như có một phu quân như
thế, lúc biết hắn sắp trở về, lại là chuyện vui mừng thế nào.
Nếu đây là phu quân của nàng, nàng nhất định sẽ gọi tên hắn thật lớn
giữa trời đông tuyết phủ, chạy thật nhanh, mặc cho băng tuyết làm ướt y
phục nàng, sau đó đột ngột nhào vào trong ngực hắn. Chứ không phải như
lúc Mộ Dung Lệ trở về, thản nhiên hành lễ với hắn, nói một tiếng “Tham
kiến Vương gia.”
Hai người đứng ở đó, không nói thêm lời nào, nhưng cũng không rời đi. Quyến luyến là loại tâm tình dây dưa nhất, không để lại chút dấu vết
nào nhưng lại sinh ra sức hút mãnh liệt nhất.
Hơi thở của hắn trong tiết trời lạnh hóa thành khói trắng, Hương
Hương khẽ nói: “Tướng quân một mạch trở về như vậy, đường đi vất vả. Nếu vương gia vẫn chưa hồi phủ, tướng quân cứ qua thư phòng dùng chút trà
đi.”
Hắn là ái tướng tâm phúc của Mộ Dung Lệ, những người khác còn không
có tư cách một mình đi vào trong thư phòng của Mộ Dung Lệ mà chờ đâu.
Nhắc tới Mộ Dung Lệ, ánh mắt Hàn Tục thoáng tối lại, thấp giọng nói: “Dạ vâng.”
Đang muốn đi, đột nhiên có nha hoàn nói: “Vương phi nương nương, vương phi nương nương, người đi chậm một chút thôi ạ!”
Hương Hương cả kinh, Hàn Tục cũng rùng mình. Hắn chưa gặp qua vương
phi mới cưới của Mộ Dung Lệ, chỉ cho là một tiểu thư thế gia. Mà phần
lớn nữ nhân thế gia đều quen tranh đấu nơi hậu trạch. Kiêu ngạo nhưng
cũng tàn nhẫn, thủ đoạn rất nhiều. Hơn nữa tâm tư của hắn, Mộ Dung Lệ
vẫn luôn biết rõ. Lúc này hai người đơn độc ở một chỗ, truyền tới tai Mộ Dung Lệ, thế nào cũng là một trận phong ba.
Hắn là người phản ứng đầu tiên, chính là cứ tránh đi trước, đợi sau
khi vương phi đi rồi đi đến thư phòng sau, sẽ không làm liên lụy đến
Hương Hương. Lúc này thân ảnh chợt lóe, hắn vào trốn ngay sau cột trụ
trong hành lang ở Tẩy Kiếm Các.
Hắn là võ tướng, Hương Hương sao có thể ngăn được? Lời nói còn chưa
ra khỏi miệng, người đã không thấy đâu rồi. Hương Hương đành phải đi đón Bệ Cẩm Bình, mặc dù gần đây hạ nhân đã đến cào tuyết rất chăm chỉ nhưng đường vẫn còn rất trơn. Nàng khẽ nói: “Chậm thôi, chậm thôi!”
Trong tay Bệ Cẩm Bình giơ lên một bông hoa mai nở lớn, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, “Hương Hương tỷ tỷ, tỷ xem hoa mai ta mới hái này, có đẹp
không?”
Hương Hương cười vui vẻ, vừa dẫn nàng
vào trong Tẩy Kiếm Các, thầm
nghĩ Hàn Tục đi thật là nhanh, vừa nói: “Ta đi nấu canh gừng, đừng để bị cảm mạo đấy.”
Hàn Tục trốn ở sau cây cột, còn tưởng vương phi và Hương Hương không
thể nào hợp với nhau được, không nghĩ tới nàng ta lại trực tiếp đi vào
trong sân, không có cách nào khác, chỉ đành phải trốn vào trong phòng.
Ai ngờ Bệ Cẩm Bình lại trực tiếp đi vào trong phòng, dùng kéo bạc nhỏ
sửa hoa mai, định cắm vào bình hoa trong góc phòng.
Hàn Tục trốn ở sau tấm bình phong, lần này thực sự là tránh không nổi mà. Đang muốn nhảy thẳng ra cửa sổ ra ngoài——Bích Châu và Hướng Vãn vừa quét tuyết bên ngoài xong, đều theo Bệ Cẩm Bình đi vào. Lúc này ở đâu
cũng thấy người !
Hàn Tục thầm kêu khổ trong lòng, nhưng cũng không thể đi chỗ khác,
chỉ đành phải tiếp tục trốn. Đang đợi Bệ Cẩm Bình nhanh đi, ai biết
Hương Hương lại bưng bát canh gừng đi vào, đưa cho Bệ Cẩm Bình uống một
chút để làm ấm cơ thể, chỉ sợ nàng bị cảm mạo.
Bệ Cẩm Bình vừa uống canh vừa nói: “Hương Hương tỷ tỷ, buổi tối ta có thể ngủ lại ở đây không?”
Hương Hương mỉm cười, “Nếu như Vương gia không về thì muội cứ ở lại đây đi.”
Bệ Cẩm Bình rất vui vẻ, nhào qua hôn má nàng một cái, “Tỷ tỷ, buổi
tối ta muốn ăn đậu hũ da giòn do tỷ làm, còn có cá chuối nhồi thịt nữa!
Ông trời phù hộ, đêm nay vương gia đừng quay lại !”
Hàn Tục muốn đi ra, nhưng lúc này mà ra lại cũng không biết phải nói
rõ như thế nào, lại đành phải tiếp tục trốn sau tấm bình phong. Trời
càng ngày càng tối, hắn cũng cảm thấy sợ ——thủ vệ canh giữ Tốn Vương phủ ngoài lỏng trong chặt, đừng nhìn bình thường bọn người Triệu Võ kia
giống như không để ý gì, kỳ thực mọi cơn gió thổi cỏ lay trong phủ đều
lọt vào mắt hắn cả. Lúc hắn đi vào cũng không biết có người thấy hay
không.
Đều là tâm phúc của vương gia, Triệu Võ và hắn cũng có chút giao
tình, chỉ là nếu như nghi hắn làm gì đó với ái thiếp của vương gia, đến
lúc đó không chắc có trở mặt phản bội hay không.
Nếu như nghi ngờ nổi lên, thật sự là không thể tưởng tượng được .
Ngay lúc này, Thôi Thị cũng đang bế Tiểu Huyên Huyên trở lại, Bệ Cẩm
Bình rất thích Tiểu Huyên Huyên, liền ở lại trong phòng chơi với bé.
Nghe nói bé con phải gọi mình là mẫu thân, lại càng vô cùng vui vẻ,
không ngừng dạy bé con nói chuyện.
Một đống nha hoàn bà vú ở đây, Hàn Tục muốn đi ra cũng không ra được.
Chần chừ mãi, Hương Hương đã làm xong cơm tối. Bày một mâm nước mật,
chính là cắt miếng sườn heo thành những khối nhỏ, cho lòng trắng trứng,
muối, hành, gừng, tỏi đập dập vào ướp, trực tiếp cho vào nồi chưng cách
thủy đến chín. Lại thêm một món đậu hũ cuốn, chính là cắt đậu hũ và thịt dê thành những miếng giống nhau, sau đó dùng miếng thịt quấn đậu hũ
lại, sau đó cho thêm ít nước tương vào ướp thật ngấm. Đợi đến khi dầu
sôi, cho đậu hũ vào chiên đến có màu vàng ươm thì có thể trực tiếp đem
ra bàn.
Cơm tối là món cháo phục linh nhân sâm thanh đạm, Bệ Cẩm Bình ăn vào
cảm thấy rất ngon. Hương Hương ăn một chút liền quay sang dỗ cho Tiểu
Huyên Huyên ăn.
Trong lòng Hàn Tục nóng như lửa đốt, đang nghĩ đợi sau khi Hương
Hương đi ngủ thì sẽ rời đi. Nhưng mà ban đêm Bệ Cẩm Bình lại không chịu
đi, vừa đúng lúc Mộ Dung Lệ cũng không về, liền nghỉ lại ở chỗ Hương
Hương.
Lúc Hương Hương đang thiu thiu ngủ, đột nhiên màn trướng bị vén lên.
Nàng rất kinh hãi, liền ngửi thấy một thân toàn mùi rượu. Xem chừng Mộ
Dung Lệ đã uống không ít, Hương Hương còn chưa lên tiếng, thân thể cường tráng của hắn đã bắt đầu đè lên.
Hương Hương cuống lên, hai tay đẩy hắn ra, “Vương gia….”
Mộ Dung Lệ trực tiếp đè nàng xuống giường, liền cởi ngay y phục của
nàng ra. Hương Hương thật muốn khóc, “Vương gia! Ngài chờ một chút, được chứ…”
Mộ Dung Lệ còn chưa lên tiếng, chỉ thấy phía giường bên tường đột
nhiên có một bóng đen ngồi dậy, dụi dụi mắt hỏi: “Hương Hương tỷ tỷ?”
Bỗng nhiên trông thấy một bóng đen to lớn đang đè ép Hương Hương, Bệ Cẩm Bình liền cầm lấy cái gối đầu bằng gỗ hương liên tiếp đập mạnh vào đầu
bóng đen kia, sau đó là một tiếng thét đinh tai nhức óc: “Người đâu tới ! Có trộm!”
Rượu trong người Mộ Dung Lệ cũng đã tỉnh hơn nửa, sau đó liền nổi giận!
Toàn bộ Tẩy Kiếm Các đều là tiếng rống giận của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com