Do Hoàng Ngự Vũ mạnh tay quá, thành ra đến hai hôm sau Mẫn Hi vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục.
Đã thế ngay sau đêm ấy, hắn tỉnh dậy đã hỏi bé con đâu.
Y vốn dĩ đã tính đem nó vất xó chỗ nào đó, nhưng nghĩ lại với cái tính của Mẫn Hi, dễ gì y làm được.
Cũng may là để lại, không thì hắn chắc mắng y 3 tuần không ngưng quá.
Mẫn Hi ban đầu nhìn thì nghĩ đứa bé là con trai, nhưng mà được thế thì y đã không phải bước chân xuống núi mua quần áo cho nó.
Đứa nhỏ đó là nữ hài, thành ra bây giờ y phải đối diện với thứ y ghét nhất - nhân loại.
Hoàng Ngự Vũ có cái tính rất kì.
Y ghét nhân loại, đây là sự thật không thể chối.
Thế gian này ngoại trừ Mẫn Hi ra, y thừa nhận mình xem tất cả còn lại là kẻ thù.
Đó cũng là lí do y đặt dinh thự ở trên núi, tránh xa phố thị tấp nập, đặc biệt là con người.
Vậy mà ý trung nhân của y sáng nay lại dúi vào tay y túi tiền, bảo y xuống núi mua giúp hắn ít đồ cho con gái.
Hiện tại y đang nhìn cái túi mà nhếch mép.
Cục cưng à, y đâu có thiếu tiền đâu.
Muốn gì thì cứ nói, không cần đưa tiền đâu.
- Lục, ngươi nói xem, gần đây chỗ nào bán quần áo trẻ con?
Ba tên hầu kiêm luôn đàn em cũng đi theo y.
Bình thường y lười đặt tên cho chúng, cứ nhìn đứa nào gọi đứa đấy là được.
Nhưng mà Mẫn Hi lại không như vậy, hắn không gọi được như y nên dựa trên màu sắc của tụi nó mà gọi.
Ba đứa, đứa màu xanh gọi Tiểu Lục, đứa màu hồng cánh sen gọi Tiểu Liên, đứa màu tím gọi Tử Sắc.
Hoàng Ngự Vũ thấy hắn thích như vậy cũng chuyển đổi cách gọi bọn hầu của mình.
- Bình thường đệ thấy người ta thường mua vải về rồi tự may thôi, ít thấy chỗ nào bán lắm.
Y tặc lưỡi.
Hoàng Ngự Vũ cái gì cũng biết, trừ may đồ, vậy nên y muốn tìm cái người ta làm rồi, về là mặc được ngay, đã vậy còn phải là có sẵn, không phải chờ thời gian đặt hàng.
Y ghét phải đợi lắm, với lại có ai chắc lũ thợ may có lừa y rồi ôm tiền bỏ trốn không?
- Đại ca đừng giận nó ngu xuẩn, em biết trên phố có một tiệm chuyên bán đồ cho trẻ con, mời huynh xuống đó xem thử vậy.
Mẹ kiếp, lại phố, lại là cái nơi đông đúc ấy.
Thôi kệ, lần này là vì hắn với con, y gồng mình bước xuống cái nơi y ghét cay ghét đắng vậy.
Ba đứa kia nhìn theo bóng lưng Hoàng Ngự Vũ, ở phía sau hắn cười mỉm chi.
Đại ca bọn chúng rốt cuộc cũng có ngày này, tung hoành tứ phương hùng hổ cho lắm, cuối cùng lại phải đội vợ con lên đầu.
Uây, uy thế nóc nhà không đùa được đâu.
Phố phường người người nô nức, vẫn đông như mọi khi.
Cũng may ba đứa kia chịu đổi đồ, không thì y mất cả mặt mũi.
Tử Sắc ban nãy gợi ý cho y cửa hiệu đó cũng là kẻ dẫn y đi.
Đúng theo lời của nó, trên phố có một tiệm bán đồ trẻ con khá lớn, màu đỏ, nhìn có vẻ là mới khai trương.
Hôm nay ở đây đông vô kể, già có, trẻ có, có người còn bế con mình theo.
- Là ở đây, huynh xem thử xem.
Y gật đầu, đoạn bước vào theo lời Tử Sắc.
Hoàng Ngự Vũ đứng đơ một lúc bởi ở đây nhiều thứ hơn y nghĩ.
Trong tiệm, một nhân viên đột nhiên đi đến chỗ y, người đó niềm nở.
- Không biết khách quan cần tìm gì ạ?
Tiểu Liên thay y trả lời, nhân viên dẫn bốn người bọn họ lên tầng trên, giới thiệu đủ thứ.
Nào là lục lạc, nào là y phục,....!Hoàng Ngự Vũ bây giờ mới mở mang tầm mắt.
Đồ của nữ hài nhiều phết, y nghe muốn choáng luôn rồi.
Lần đầu tiên cảm thấy phân tích Kinh Thi hay Bách Gia Chư Tử còn dễ hơn chọn quần áo.
Y chỉ làm cho người lớn chứ có chọn cho con nít bao giờ đâu mà biết.
- Ngưng! Tầng này có những gì cứ gói lại, ta lấy hết!
Ba đứa hầu nghe vậy liền trố mắt nhìn, còn tên nhân viên thì lại được một phen sung sướng.
Hôm nay gã ta gặp phải khách siêu sang, mới nói vài câu mà lấy hết thì là đại thành công.
Hoàng Ngự Vũ nói thẳng ra là nghe đau đầu quá nên lấy hết.
Nhìn chung thì mớ này đủ để cho bé con mặc đến hết năm 5 tuổi.
Thôi thì mua luôn, Mẫn Hi có chê thì dắt hắn đi mua lại.
- Nếu không đem lên tận nơi được thì để ở chân núi Linh Khang sẽ có người ra lấy, đa tạ.
Y rút một xấp ngân phiếu ra bao quán trong sự ngỡ ngàng của nhân viên tính tiền lẫn người đi mua hàng.
Núi Linh Khang đó nổi tiếng là có ma quỷ hoành hành về