- Tiểu bằng hữu!
Là giọng của Dịch Thừa Tiền.
Mẫn Hi nghe vậy liền ngoảnh đầu lại đã thấy gã đứng sau mình từ lúc nào.
Trông sắc mặt kia hẳn là làm bài tốt lắm nên mới vui như vậy.
Gã theo thói quen, phe phẩy chiếc quạt trên tay mình, trong thanh âm chứa đầy tự tin cất tiếng hỏi han.
- Ngươi làm bài được không?
Vừa nãy bài thi của hắn cũng khá ổn, thành ra đây không phải một câu quá nhạy cảm trong thời điểm này.
Nếu mà gã hỏi hôm thi Hội thì đảm bảo hắn xé xác gã thành trăm mảnh luôn.
Cũng may là lúc đó chưa gặp gã.
Mà thôi người ta hỏi thăm mình, tiếc gì với gã một cái gật đầu nhỉ?
- Ban nãy ta nhìn thấy khảo quan xem bài ngươi xong thì lắc đầu, có ổn thật không?
Hắn vẫn cười cho qua chuyện, giải thích: "Không sao đâu, tại hạ tin vào bài làm của mình mà"
Dịch Thừa Tiền gật gật vài cái, trong đầu dường như nghĩ ra thứ gì đó.
Gã dập quạt vào tay, đoạn từ từ điềm tĩnh lại mời hắn về nhà mình chơi.
Khỏi nói, Mẫn Hi không dám đến.
Hắn khéo léo chối từ.
Bản thân hắn biết mình không thể nào đến nhà một người mà mình mới vừa gặp được.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông cũng như không ai ngu hai lần ở một tình huống.
Huống chi Dịch thị còn là thế gia đại tộc, hắn làm sao có cửa bước chân vào cơ chứ.
- Nhà ta có truyền thống trọng người tài, nay gặp ngươi ở đây không thể không mời về trà đàm.
Coi như là ngươi giúp ta tuân theo truyền thống gia đình đi.
Tiểu bằng hữu theo ta về nhà nào, phụ thân ta cũng muốn gặp ngươi lắm đấy!
Anh trai, đây không giống mời về nhà chơi mà như là dẫn về ra mắt đó.
Ở nhà của tiểu đệ đây còn có lão già đẹp trai trông ngóng, có thể buông ra được không?
Hắn càng khéo gạt, gã càng khéo rủ.
Cuối cùng thì Dịch Thừa Tiền cũng đã thắng với tỉ số 1-0 cho sự nhây nhúa của mình.
Hắn thề, bây giờ hắn không chịu thì có lẽ gã đứng ở đây luôn quá.
Về nhà bạn thôi mà, chắc không sao đâu nhỉ? Hắn đâu có gây thù gì với Dịch thị, chắc Dịch lão gia cũng không ăn tươi nuốt sống hắn đâu.
Dịch phủ cách trường thi không xa, đi bộ một chút liền đã tới nơi.
Trên đường đi, hắn nhìn ngắm thành đô hoa lệ, tiện thể thăm dò một ít tình hình về Đoan Mộc thị kia.
Vừa nãy hắn có suy nghĩ một chút, thay vì cứ né tránh, chi bằng hắn cứ kết thân với Dịch Thừa Tiền này đi.
Điều đó mang lại nhiều cái lợi cho hắn, trong đó cái lợi lớn nhất đó là có thể biết về tin tức của Đoan Mộc thị, từ đó thăm dò được cái chết của cha hắn là vì sao.
Lợi ích thứ hai, sau này có may mắn vào quan trường thì còn có thế lực chống lưng.
Dịch thị là chỗ dựa chắc chắn cho Dịch Thừa Tiền, hắn là bạn thân Dịch Thừa Tiền chẳng nhẽ không được hưởng ké?
Lại nói, Dịch gia có thủy tổ là người theo võ, Dịch Thừa Tiền chắc chắn cũng biết một ít.
Sau này đi với gã, hắn không sợ bị bắt nạt hehe.
- Đến rồi.
Gia viên Dịch thị rộng lớn, hoành tráng, nhìn cái cổng thôi là biết.
Hai tên gia nhân đứng đó gác, tên nào tên nấy đều đô con gấp đôi hắn.
Bọn chúng nhìn thấy Dịch Thừa Tiền liền cúi đầu, đồng thanh hô to: "Cung nghênh thiếu gia"
Lập tức một tên hầu trong nhà chạy ra, đi sau hắn ta là mấy cô nha hoàn nữa.
Có lẽ hắn là một tên quản gia trong nhà.
Hắn không dám nhìn thẳng Dịch Thừa Tiền, cúi đầu nhìn đất nói:
- Nghênh đón thiếu gia, trời nóng nực, xin mời người dùng chút khăn lạnh lau mặt.
Mẫn Hi vào đến đây thì câm như hến, hắn không dám nói, cũng chả biết nói gì.
Hắn tự dưng thấy thân phận của mình còn thấp hơn một tên quản gia ở đây nữa.
Tự dưng nghĩ đến mỗi ngày Dịch Thừa Tiền đi đâu về lại cứ phải như thế này, hắn thấy thật mệt mỏi.
Xem ra kiểu thế này không hợp với hắn.
Mà có hợp thì hắn cũng có được hưởng đâu.
U là trời, cái đầu nghĩ xa quá rồi.
- Hôm nay chúng ta có khách, ngươi đi chuẩn bị ít trà bánh mang lên cho bổn thiếu đãi bạn.
Dịch Thừa Tiền lấy chiếc khăn lạnh trên mâm vàng đặt sơ lên cổ một chút, sau đó để trở lại chỗ cũ.
Gã ra hiệu cho hắn đi theo mình, phong thái hoàn toàn khác với người vừa rồi hắn gặp ở quán trà.
Nói thẳng ra là ngầu hơn đấy, khí tức lúc này của gã có thể tỏa ra nồng nặc, ép chết bất cứ kẻ tự ti nào bên cạnh mình.
Gã dẫn hắn đi về một viện lớn.
Vào phòng khách viện đó, nơi không có ai, gã mới thở phào.
- Ngài sao vậy?
Gã ngồi xuống, nói một câu nhẹ nhàng: "Gồng mệt quá, giờ thì ổn rồi"
...
.....
Được rồi, không chỉ mỗi hắn, cả thế giới này đều là diễn viên đại tài cả.
Dịch