Sau quả kết bái huynh đệ đó, Dịch Thừa Tiền với hắn chính thức trở thành anh em.
Gã làm hắn vui và hắn cũng vây, hai người hợp tính nhau rất nhiều.
Hắn phải thừa nhận tên này không những giàu mà còn tốt bụng.
Lo hắn đi đường mỏi chân nên cử luôn người lẫn xe ngựa chở về tận nơi cơ.
Ừ, thêm bạn mới cũng tốt thật nhưng mà vừa về tới nhà thì hắn thấy không ổn cho lắm.
Cụ thể hắn cảm nhận được một thứ gì đó chẳng mấy yên bình trong nhà.
Trong lúc ngáo ngơ, hắn để ý tới thời thần xung quanh một chút để rồi hoang mang khi nhận ra là tối con mẹ nó rồi.
Không ổn thật! Không ổn thật!
Đi thi tan tầm buổi chiều, hứa với y sẽ về sớm nhưng vì đam mê buôn dưa lê mà tối mới chịu vác mông về.
Chết hắn, kì này chắc nghe giáo huấn đã tai luôn quá.
Bây giờ phải làm sao đây?
Trước mắt cứ đi vào đã rồi tính, hắn nghĩ vậy, đoạn bước vào bên trong gia viên.
Mỗi bước đi chứa một tầng bất an ngày càng nặng trĩu, hắn cuối cùng cũng đến được chính viện.
Đèn hoa vẫn như cũ giăng khắp nơi, chiếu sáng giữa màn đêm tĩnh mịch trong đại điện.
Người ngồi trên nhuyễn tháp gần đó tay chống cằm, hai mắt nhắm nghiền.
Dường như y đã ngủ rồi.
Thật tốt, như thế hắn có thể lén đi vào.
Hai chân nhẹ nhàng hết sức có thể, hắn cố gắng sao cho không tạo ra bất kì tiếng động nào có thể đánh thức đối phương.
Cẩn thận từng chút một, đến mức tháo cả giày ra đi cho êm nữa là.
- Về rồi à?
Tiếng của Hoàng Ngự Vũ làm cho hắn điếng người.
Rõ ràng đã khẽ lắm rồi, tại sao y vẫn nghe vậy? Giác quan thứ sáu của những nam nhân theo phong cách gà mẹ à?
- Ừ, về rồi.
Hắn nuốt nước bọt.
Chuyện đến nước này rồi, đành phải thừa nhận và đối mặt với hình phạt cho việc hắn đi chơi về khuya thôi.
Hoàng Ngự Vũ đối diện hắn ngồi dậy, chỉnh sửa bản thân lại sao cho chỉn chu.
Y bắt chéo hai chân, nghiêm túc liếc mắt nhìn hắn.
- Lại đây!
Rón rén kèm thêm một chút run rẩy bước lại gần y, con tim hắn bây giờ nó như mấy con số trong cái lồng lô tô.
Cử chỉ này của hắn làm cho Hoàng Ngự Vũ chướng mắt.
Đợi cho hắn lại gần tới chỗ mình, y bắt lấy cổ tay đối phương, kéo hắn ngã nhào xuống.
Để Mẫn Hi ngồi gọn trong lòng mình, tay còn lại y chạy một đường qua sau lưng rồi dần dần đi xuống dưới.
- Hôm nay đi đâu? Làm gì? Với ai?
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị choáng bởi một loạt câu hỏi của đối phương.
Còn nữa, cái tay kia mỗi lúc càng đặt không đúng chỗ rồi.
Hắn muốn đẩy ra, song y lại càng giữ chặt hơn.
- Trả lời ta trước, bằng không....!
Một bên cúc áo bị tháo xuống, để lộ ra áo lót mỏng bên trong.
Y tặc lưỡi, chậc, vậy mà chỉ mặc có hai lớp, cũng may lớp ngoài dày đấy.
Hoàng Ngự Vũ cúi xuống cắn lên một bên cổ, cố tình lưu lại đó dấu vết đỏ hồng.
- Ta kết giao với một người của Dịch gia, hắn mời ta về nhà dùng bữa thôi.
Ngươi đừng có cắn!
Hoàng Ngự Vũ càng lúc càng lấn tới, mút mạnh hơn ở vị trí đã cắn lúc nãy.
Da thịt nơi đó có chút nhạy cảm, thành ra lực cắn quá mạnh làm hắn thấy đau.
Lấn tới, y đặt thẳng nụ hôn lên môi đối phương, một tay đỡ lấy đầu hắn.
Từng động tác, thái độ nhẹ nhàng nhưng lại muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
- Đang yên đang lành đi kết giao với người của Dịch thị làm gì?
Hắn nép trong lòng y thở dốc, mặt đỏ bừng.
Vừa rồi hôn sâu quá khiến hắn bị mất khí, không thở được.
- Ta nghĩ nếu mình có bằng hữu là người của Dịch thị ít nhiều gì cũng có chỗ dựa, lại càng có thể