Hoàng Ngự Vũ đi không về, thẳng ra là cút luôn một đêm.
Không những thế, về được vào lúc tờ mờ sáng, làm đồ ăn xong lại cút tiếp, đi tìm ở trà quán cũng chả thấy y.
Cha này làm cái gì mà bí ẩn vậy nhỉ? Bận đến mức chẳng thèm ăn với hắn một bữa cơm luôn.
Từ sau hôm đó đến nay đã được hơn tuần, Hoàng Ngự Vũ vẫn giữ tần suất đi đêm, hầu như ngày nào cũng vậy, lại còn len lén khi hắn ngủ rồi mới đi.
Y cứ biến mất cả ngày như thế, đến cơ hội rủ y đi xem kết quả cùng cũng chẳng có nữa.
Mẫn Hi không chịu đi một mình, vậy nên đành mang Nghi Thái theo cho đỡ buồn.
Người nào đó nói ngoài miệng là vậy nhưng mà trên đường đi vẫn có nét sầu muộn đọng trên hai khoé mi nha.
- Nghi Thái, ngươi nói xem, nam nhân đột nhiên thích ra ngoài dạ du thì phải làm sao?
Hắn phe phất chiết phiến, bộ dáng thư thái tự tại nhưng trong lòng lại đầy sầu não.
Cứ như vợ cả đang ghen vì chồng lén mình đi chơi với gái vậy.
Nghi Thái không hiểu chuyện lứa đôi vì bản thân y chưa từng yêu lần nào, song thấy chủ buồn lại chẳng thể để yên: "Người đừng lo, chắc là ngài ấy có việc thôi."
Mẫn Hi gấp gọn quạt.
Nói là công chuyện nhưng hắn vẫn cứ thấy có gì mờ ám.
Làm chuyện gì mà đến một câu nói với hắn cũng tiếc?
- Chủ nhân, chúng ta đi xem kết quả thi, ngài nên vui lên một chút...
Y nói tới đây thì dừng lại, thật ra phía sau còn một vế nữa.
Ngài đừng có buồn, tí biết kết quả rồi tuyệt vọng sau.
Nghi Thái hầu nhiều nhà rồi, nơi nào giàu giàu đều có người đi thi, biểu cảm chung của họ sau khi xem điểm đều tóm gọn trong câu nói: một là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc.
Có người khóc, kẻ cười, có người xem xong liền dọn hành lí ra khỏi nhà, cũng có kẻ vui vẻ báo cho gia đình.
Nói chung, đủ các cung bậc cảm xúc.
- Ừm...
Phố thị náo nhiệt như bao ngày, đường đến trường thi vẫn phải gọi là đông kín người.
Đa số người đến là các sĩ tử hôm trước đã dự thi.
Bước đến trường thi lại thấy biển người chứ chả nhìn được bảng vàng treo đâu cả.
Nam mô a di đà phật, cảnh này mà chen vào thì có nước hắn thành con tép khô.
Bây giờ hắn thấy rõ, không chỉ có sĩ tử đi mà phụ huynh cũng đến xem cùng.
- Chủ nhân, hay là...
Nghi Thái nhìn với cặp mắt ngao ngán, dứt lời không để hắn kịp phản ứng lại, liền nắm tay lôi hắn vào bên trong.
Chả biết y lượn qua lượn lại kiểu gì mà lách được giữa cái biển ấy, đến được chỗ kim bảng đề danh.
Chiêu chen hàng này phải gọi là quá đỉnh.
Chen một lúc cũng đến nơi, lại là sát với kim bảng nhất.
Nghi Thái buông hắn ra, vừa thở dốc vừa cười: "Chủ nhân, chúng ta đến nơi rồi!"
Mẫn Hi không tốn quá nhiều sức lực, định thần lại liền nhìn y lắc đầu.
Hắn dùng quạt gõ nhẹ lên trán đối phương, không nói gì, chỉ hướng mắt lên kim bảng.
Hắn giữ thói quen cũ, đọc từ dưới lên nửa bảng, không có tên hắn.
Đáng lý hắn sẽ hoảng, nhưng Hi bây giờ không còn là Hi của ngày hôm qua nữa, hắn bình tĩnh đọc tiếp.
Xong xuôi, hắn phất quạt: "Được rồi, về thôi!"
Trái ngược với hắn, Nghi Thái bắt đầu tỏ ra hoang mang vì người này chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả.
Không vui, không buồn cũng chẳng sợ, chẳng lo.
Y không biết chủ nhân tên gì, vì vậy mà chẳng hay ngài đậu hay rớt.
Cất bước đi theo hắn, bỗng chợt thấy chủ nhân dừng lại.
- Ngộ kiến Tiền huynh!
Mẫn Hi vô tình chạm phải Dịch Thừa Tiền lúc đi ra.
Đông vui như vậy mà vắng bóng gã thì đúng thật là thiếu sót lớn.
Hắn đối người kia hành cái lễ nghi thường ngày, Dịch Thừa Tiền cũng thế mà đáp lễ hắn cho phải đạo.
- Xuyên đệ sáng ấm, hôm nay vô tình gặp đệ ở đây,