- Vẫn chưa thấy tân nương nữa.
Hắn ở trong ngóng ra ngoài.
Đây là lần đầu hắn được dự hỉ sự của gia đình quyền quý, vì thế mà có chút nóng lòng muốn biết tân nương như thế nào.
Gả được vào hào môn, ắt hẳn nàng ta cũng thuộc nhà môn đăng hộ đối với Đoan Mộc thị.
Chờ mãi chẳng thấy người, hắn quay sang Dịch Thừa Tiền.
- Dịch huynh, nãy giờ đệ có bỏ lỡ cái gì không vậy?.
Hãy ????ì???? đọc ????ra????g chí????h ở ~ T R Ù ???? T R U Y Ệ ????.???????? ~
Gã lắc đầu.
À không, hiền đệ, nãy giờ đệ bỏ lỡ rất nhiều.
Bỏ lỡ việc đám người kia hỏi đệ có phải tình nhân của ta không, bỏ lỡ việc bọn chúng hỏi đệ con nhà nào, bỏ luôn ly trà mời khách nữa.
Bỏ nhiều nhưng bỏ đúng, toàn là ta trả lời thay đệ thôi.
- Thục Xuyên, nhìn kìa.
Hắn nhìn ra bên ngoài.
Từ cổng phủ đi vào chính là tân lang của ngày hôm nay.
Hỉ phục đỏ tươi tôn lên khí chất sang trọng của hắn ta, cũng nói lên độ chịu chi của Đoan Mộc thị.
Hắn nhìn tân lang này mà cảm thấy có gì đó không đúng, chính xác là bởi vì tân lang nhìn cỡ tuổi phụ thân hắn vậy.
Đang định quay sang hỏi Dịch Thừa Tiền, hắn lại bắt gặp quả mặt khinh bỉ của gã.
- Già còn không nên nết.
Phân nửa chiếc quạt che đi cái môi đang rủa thầm ai đó của gã, Dịch Thừa Tiền càng lúc càng khinh tân lang ra mặt.
Tuy ông ta là bằng hữu với Dịch lão gia nhưng không có nghĩa là Dịch Thừa Tiền phải ưa.
Người bước trước kiệu hoa chính là gia chủ Đoan Mộc thị - kẻ mà gã gét còn hơn đề thi Hội của Trúc An.
Ông ta năm nay cũng gần chạm đến lục tuần, vậy mà còn dám đi cưới thêm người mới mặc dù ở nhà đã mất hơn ba bà.
Gã tiếp tục nhìn bóng tân nương bước xuống kiệu hoa.
Lúc này có mấy đứa nhỏ trong phủ cất tiếng khen nàng thật đẹp.
Dịch Thừa Tiền có lẽ vì không có hứng thú với nữ nhân mà thấy tân nương rất bình thường, trừ chi tiết chiếc vòng tay điểm thúy chạm khắc hoa văn mẫu đơn của nàng ta.
Gã trông nó rất quen, dường như gã đã thấy ở đâu rồi.
Trái ngược với Dịch Thừa Tiền đang có suy nghĩ chất chồng, Mẫn Hi hoàn toàn vô lo vô tư.
Hắn dán ánh nhìn lên tân nương, liếc theo nàng ta bước qua chậu than rồi tiến vào.
Quang cảnh đám cưới hôm nay thật hoành tráng, hắn muốn sau này, khi hắn có tiền cũng sẽ tổ chức một lễ như vậy với người hắn yêu.
Cơ mà từ giờ tới đó còn xa lắm, hắn nghèo, cưới người ta về rồi ăn gì để no?
- Nhất bái thiên địa!
Chủ hôn hô to, cặp đôi quỳ xuống bái lạy.
Dịch Thừa Tiền vẫn cố nhớ xem gã đã thấy chiếc vòng đó ở đâu nhưng không tài nào nhớ ra.
Mẫn Hi bên cạnh vẫn cứ nhìn chăm chú.
Kìa, có mấy giọt nước mắt dưới chỗ của tân nương, dường như nàng đang khóc.
- Nhị bái cao đường!
Theo thông lệ, khúc này đáng lẽ sẽ phải đứng dậy đi bái từng bên song thân nhưng do tân lang quá già, phụ mẫu đã đi chầu trời mấy chục năm trước, giờ đây chỉ còn cái bàn thờ, thôi bái đỡ cũng được.
- Phu thê giao bái.
Kết thúc tiếng hô cũng như lần bái đường cuối cùng của tân lang tân nương, gã cuối cùng