Có người đưa đến cũng sẽ có người đưa đi, mã xa mang hắn ra khỏi hoàng cung, đi đến trà quán ban đầu xuất phát rồi để đó, phần còn lại phải là hắn tự mình di chuyển.
Không ngờ nói chuyện với bệ hạ một chút mà trời đã sập tối, cũng may hôm nay không mưa nên đường phố Trúc An vẫn còn các hàng quán bán đêm.
Ánh sáng từ những chiếc lồng đèn soi lối đi, chiếu rất sáng nên cũng không thấy tối.
Hắn vừa đi vừa nghĩ lại đoạn hội thoại với Biện Chương đế mà rùng mình.
Người ta nói tâm tư đế vương khó đoán đúng thật không sai, bệ hạ đã cho hắn cảm giác đáng sợ hơn cả khi đối diện với phụ thân mỗi lúc hắn làm sai.
Cơ mà hắn có chút không hiểu ở chỗ vì sao bệ hạ cứ nhìn chú ý đến mặt mình nhiều như vậy.
Có khi nào là hắn xấu lạ quá không? Hay là do cặp mắt đỏ dị hợm này của hắn?
Không có đâu, nếu hắn xấu quá, bệ hạ chắc chắn sẽ không có ý ban hôn cho hắn với Vi Quang Công Chúa.
Chắc vấn đề là do cửa sổ tâm hồn dị hợm của hắn, ai lại có mắt đỏ tự nhiên cơ chứ.
Cũng may, nhờ vậy mà trốn được.
Không thì lại chết chứ.
Trên đường về nhà đột nhiên lại mắc phải mưa, hắn lại chẳng mang theo ô hay tiền.
Bây giờ xin vào quán người ta mà tay trắng thì lại chả ăn ngay quả đốt vía.
Trúc An mà, nổi tiếng chặt chém, có tiền thì là thượng khách, không tiền đến con chó ghẻ trông quán cũng không bằng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Mẫn Hi loay hoay xung quanh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó cầm dù đi dưới mưa, tay trái mang theo chiếc đèn lồng, vắt ngang tay cầm đèn là cái áo choàng.
Là y.
Hoàng Ngự Vũ đang tiến lại phía hắn.
Nam nhân đi mỗi lúc một gần, đến gần lại trách mắng hắn: "Nhìn thấy ta rồi cũng không chịu tiến lại, ngươi thích tắm mưa đến thế sao?"
Hắn vội lắc đầu.
Thật ra ban nãy không hiểu sao hắn lại bị đơ ra, thoáng chốc không muốn phản ứng, đến khi y ở sát bên mới bừng tỉnh lại.
Mẫn Hi lại lần nữa bất giác cười nhẹ nhàng, lấy cái áo choàng y đưa khoác lên.
Hắn nhận ra mình đã rời khỏi Bảo Hòa điện, rời khỏi nơi có quân vương lạnh lùng sẵn sàng dùng khí chất của mình ép chết bất kì kẻ nhỏ bé nào.
Bình yên của hắn đã ở đây, không sao cả.
- Sao lại khóc?
Người kia hỏi, nhưng rồi lại ôn nhu ôm lấy hắn.
Y không cần hắn hồi âm lại câu hỏi này, cũng chẳng hay hắn đã trải qua những chuyện gì ở chốn điện vàng gác son.
Hôm nay chỉ cần biết hắn ở đây với y là được rồi.
Người đi người có về, tất thảy những thứ khác đều không quan trọng.
Mây đen phủ kín bầu trời kinh đô, mưa vẫn cứ rơi hoài không ngưng.
Từng giọt lệ trời cứ chảy xuống, ngả nghiêng.
Mưa lộp bộp rơi trên mái nhà, làm sẫm màu từng ô ngói xanh.
Rơi liên tục tạo thành màn sương trắng xóa, bao trùm lên khắp mọi nẻo đường kinh đô hoa lệ.
Mưa