- Từ lúc hay tin có thí sinh họ Phác quê ở Việt Trạch thi đỗ trạng nguyên, thần đã cho người ngầm đến đó điều tra.
Nào ngờ phát hiện được, kẻ đó chính là hậu nhân của Phác Minh Thành.
Từng lời nói đều là những câu lập luận đanh thép.
Tuy nhiên, theo tính chất ông bà ta truyền lại, một người muốn hại người khác bao giờ cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng trong quá trình thực hiện âm mưu.
Lần này chính là nằm ở việc Nội Các Đại Học Sĩ cho người âm thầm điều tra hắn rồi kết luận chuyện gã vừa nói.
Lí do này là sợi dây thừng bóp chết gã đồng thời là điểm tựa để Mẫn Hi từ dưới nước leo lên.
Cơ hội người kia ban cho, chắc chắn hắn sẽ nắm, cho gã chừa cái thói ma cũ bắt nạt ma mới.
- Xin hỏi, ngài dựa vào đâu mà kết luận thân thế của hạ quan?
- Dựa vào họ của ngươi và lời kể của dân chúng.
Trác Ký Minh muốn lên tiếng gì đó, dường như là thực hiện công việc của hắn, thay bệ hạ dẹp bớt mớ hồ náo bên dưới.
Tuy nhiên Biện Chương đế đang được chứng kiến một màn kịch hay, vốn dĩ không muốn bọn họ dừng lại.
Ngài kéo kéo tay áo Trác Ký Minh, lắc đầu.
- Cứ để chúng nói đi.
Mẫn Hi được nhiên được một phen cười muốn vỡ trời, tuy nhiên đây là giữa đại điện nên phải nín lại.
Chậc, trí thông minh này làm sao lên được Nhị Phẩm vậy? Đã có phép màu nào xảy ra với gã ta thế? Tự nhiên đang căng hắn lại được xem hài miễn phí, đúng là quan trường cũng có những mặt tốt.
- Xem ra đại nhân còn có nghề tay trái là một danh hài.
Nếu chỉ dựa vào lời nói, bây giờ hạ quan tùy tiện mua chuộc một đám dân, sau đó bảo họ trình lên bệ hạ rằng ngài phản quốc chắc cũng khép tội được nhỉ?
Hắn liếc thêm lần nữa.
Trời sinh hắn mắt phượng thêm cả đồng tử màu đỏ, khi liếc tạo nên một lượng sát thương tinh thần rất lớn.
Nếu với cặp mắt này cộng thêm với cả quan hàm cao, đảm bảo cả triều không ai dám khinh hắn.
Lời nói vừa rồi của hắn như chọc điên Nội Các Đại Học Sĩ, có điều như vậy hắn rất vui.
Đã chơi thì chơi cho tới, Mẫn Hi tranh thủ đệm thêm vài câu nữa, chọc cho gã tức chết đi.
- Còn nữa, họ giống họ trong nhân gian là chuyện bình thường.
Nếu như ngài mang Phác Minh Thành đến đây, trích huyết nghiệm thân, lúc ấy, hạ quan mới phục.
Nói câu này mà không sượng mồm vì hắn biết phụ thân đã chết, chết từ trước lúc hắn đi thi.
Bây giờ mà lôi được ai giống phụ thân ra đều là giả mạo.
Đã là giả thì chuyện hai giọt máu hòa vào nhau không thể xảy ra, trừ khi có người giở trò với chén nước.
Mà quên, có là phụ thân thật thì cũng không hòa được đâu.
Vốn dĩ Mẫn Hi không phải con ruột của phụ thân hắn.
Việc này hắn đã biết từ khi còn bé rồi.
Phụ thân nói hắn là được nhặt về, không phải do người với mẫu thân sinh ra.
Vậy nên trường hợp nào cũng không thể hòa lẫn được.
Lời này của Nội Các Đại Học Sĩ đến Biện Chương đế còn không tin.
Bởi lẽ Phác Minh Thành từng làm quan, ngài biết mặt hắn như thế nào.
Nếu thật sự là cha con, Mẫn Hi với Minh Thành phải có nét giống nhau trên gương mặt, hoặc ít nhất là hình thái cơ thể.
Đằng này giữa hai người chẳng có gì liên quan tới nhau cả, hai cá thể khác hoàn toàn, vậy nên việc là cha con càng không thể nào.
Minh Thành mắt đen, không thể sinh ra một đứa bé mắt đỏ được.
- Đại nhân, nói mà không đưa ra được chứng cứ thì tính là vu khống, theo Quân Triều Hình Luật, tội này...
Biện Chương đế nhếch mép, ngồi im từ nãy, bây giờ mới chịu lên tiếng: "Cắt bỏ 5 tháng bổng lộc, giam từ 2-3 năm, phạt đánh 200 hèo, phụ thu 500 quán."
Thanh âm trầm trầm nhưng lại vang khắp đại điện.
Uy thế đế vương khiến tất cả những ồn ào nãy giờ biến thành sự lặng thinh đáng sợ.
Không ai dám lên tiếng nói giúp hay khép tội nữa, bao gồm cả hắn.
Đế vương đúng là có một ma lực thần kì, nói phát cả điện im luôn.
Nhưng mà đó cũng là điều tất nhiên.
Ngoại trừ mấy người mới vào triều thì chư quan ở đây còn lạ gì cái tính của Biện Chương đế nữa.
Ngài đã lên tiếng chặn rồi mà còn nói thêm thì ngày mai cổng thành Trúc An lại có thêm mấy cái đầu to đầu nhỏ làm vật trang trí.
- Không nói nữa cũng được, chuyện của hắn ta cứ làm sao cho trẫm thấy thuận mắt.
Bãi triều!
Đế vương đứng lên, định sẽ rời đi, nhưng lại đột nhiên liếc mắt xuống nói thêm: "Chu ái khanh, Phác Lang Trung, hôm nay các ngươi làm loạn trên đại điện, trẫm sẽ không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, các ngươi cũng nên tự biết đi."
Một người làm hai người ăn cảnh cáo chung.
Tố qua tố lại rốt cuộc ăn chửi chung, mà với Mẫn Hi, ngày đầu đi làm mà bị mắng thì đảm bảo công việc sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Biện Chương đế trước mắt là người trả lương cho hắn, đã vậy rồi thì phải cắn răng mà chịu, chưa có bổng ngày nào mà từ quan thì nhục lắm.
- Tạ bệ hạ khai ân.
Cùng với những người khác tiễn bậc đế vương đi, đợi cho người khuất bóng bọn họ mới được đứng dậy.
Nội Các Đại Học Sĩ xem ra vẫn còn cay lắm, trước lúc đi phải nói móc hắn vài câu cho bằng được.
Gặp người khác có lẽ sẽ khó chịu vì gã nhưng với một kẻ có thâm niên móc mỉa xỉa xói như hắn, những câu này còn dưới cả mức bình thường.
Nói thẳng là nó không hề đau.
Vừa xong Dịch Thừa Tiền đã chạy đến chỗ hắn.
Nhìn thấy nghĩa đệ đang cười đểu, trong lòng gã có chút lo lắng: "Đệ cười chuyện gì?"
- Cười một số người tốn công vô ích, thay vì đá xéo sao không đá thẳng mặt đi nhỉ?
Lời lẽ ngông cuồng này không giống với Phác Thục Xuyên ngày đó gã gặp trên đường đi thi.
Là hắn hai mặt hay là do gã chưa nhìn rõ con người thật của hắn nhỉ? Dịch Thừa Tiền định nắm nhẹ tay hắn, bảo hắn dừng lại nhưng không đua lại với cái miệng nhỏ của Mẫn Hi.
Hắn ôm cây hốt bảng, thở dài.
- Đã đá đểu thì đá cho đau tí, đá như vậy chỉ gãi ngứa đệ mà thôi.
Suy cũng thật tội nghiệp, già cả rồi mà còn phải bon chen với lớp trẻ nên không bắt kịp.
Huynh thấy đệ nói có đúng không, Dịch huynh?
- Bỏ đi, đệ còn phải về Hình Bộ nhận việc nữa mà!
Con người hắn ngộ thật, cứ mỗi lần nghiệp tụ vành môi là lại quên mất công việc