Hôm nay là ngày rằm.
Đúng! Ngày rằm.
Mà còn là rằm tháng bảy.
Mô phật!
Hôm nay là cái ngày chó má trong cái tháng chó đẻ nhất của năm.
Trăng hôm nay sẽ rất đẹp nhưng hắn ghét nó.
Từ bé hắn đã ghét cay ghét đắng cái ngày này, đơn giản là hắn không thích những thứ dơ bẩn từ thế giới bên kia, với cả vào ngày này hắn xui không thể chịu nổi, cứ như mọi tai hoạ trên đời đều giáng xuống đầu hắn vậy.
Cho nên tới ngày này mọi năm là hắn không dám ra đường luôn chứ đùa.
- Chủ nhân, dù sao hôm nay người không thượng triều thì cũng phải ra coi doanh thu quán chứ?
- Ta không đi, ngươi lượn đê!
Hắn cuộn tròn trong chăn, mặc cho Nghi Thái có kéo mạnh tay tới mức nào cũng không chịu chui ra.
Hôm nay hắn nhất quyết không ra đường, thà chết cũng không.
- Chủ nhân à, bây giờ là ban ngày mà!
Hắn vẫn cứ trốn ở đó, khiến cho Nghi Thái lắc đầu ngao ngán.
Tại sao cái tên này đỗ trạng được chứ nhỉ? Trẻ con hết sức, nhiều khi còn hơn cả nó nữa.
À không phải là nhiều khi, là luôn luôn thì đúng hơn.
Không biết trên triều có thế không chứ ở nhà là vậy đó.
- Ta không đi đâu hết, ngươi đi ra đi!!!
Một lúc sau, chắc là vì quá chán nản nên Nghi Thái đã bỏ đi, để hắn lại một mình.
Khỏi nói, Mẫn Hi ôm chăn ngủ luôn một mạch tới chiều, cóc cần quan tâm tới thứ gì xung quanh nữa.
Hôm nay không phải lên triều cũng như tới cơ quan xử lí công vụ, thành ra hắn cứ ngủ cho sướng thây đã.
Mấy lâu mới có một ngày nghỉ mà, tội gì mình không hưởng thụ?
Hắn ngủ như chết, không để tâm đến những thứ xung quanh.
Hắn ngủ say đến nỗi mà có một người âm thầm bước vào phòng, trong lúc hắn ngủ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn cũng không biết.
Người đó ngồi bên cạnh hắn, mỗi khi hắn táy máy tay chân, đạp cái chăn ra, người đó lại kéo lên đắp cho hắn.
Hành động thì lãng mạn thật đấy, nhưng việc giữa trưa tháng bảy đi đắp chăn thì không.
Trời thì nóng như cái hoả lò, đứa thì chăn bông đứa thì đắp cho đứa kia, bố tổ hai cái thằng bệnh chúng mày.
Hoàng Ngự Vũ ngồi ở đó một lúc với hắn rồi cũng đứng lên.
Y đi thẳng sang phòng của Ngọc Trúc.
Vừa vào đã gặp cảnh tượng không mấy thuận mắt khiến y phải nhăn mặt.
Nghi Thái Vạn Phương ngồi chim chuột với nhau bên cạnh chỗ con gái hắn.
Ây chết tiệt! Hai thằng chết tiệt này, tụi bây đang làm cái quái gì vậy hả?
Bên cạnh cái nhìn sắt lẹm cùng đôi mắt đỏ rực mang tính sát thương cực cao của Mẫn Hi, cái liếc mắt của Hoàng Ngự Vũ cũng đáng sợ không kém.
Y vừa liếc một cái, hai con chim cu nào đó đã xách lông lên mà chạy mất.
Nói chứ y cũng có khác gì tụi nó đâu, tụi nó có tình cảm với nhau thật thì cũng kệ thôi.
Nhiều lúc y cũng thấy cái phủ này vui thật, toàn đoạn tụ!
Hoàng Ngự Vũ lại gần, ngồi xuống nhìn ngắm Ngọc Trúc đang ngủ say.
Ban đầu khắc khe không thích chứ lúc sau, y phải thừa nhận là y đã có cảm tình với con bé này.
Đôi lúc nó là cầu nối hàn gắn y với hắn.
Bữa có hôm hắn đang mắng y rất hăng máu, con bé bò lại cười cái, vậy là hết cãi nhau.
Bên ngoài kia, sau khi chuồn khỏi chủ mẫu, Nghi Thái Vạn Phương thở phào nhẹ nhõm.
Nghi Thái ngồi xuống, nhìn sang trách móc Vạn Phương: "Cũng tại ngươi sấn tới quá, ổng biết rồi, giờ sao?"
- Huynh không để yên thì làm sao ta dám tới chứ? Bây giờ còn mắng ta nữa!
Đã từ rất lâu, Nghi Thái nhận ra chủ nhân mình rước một bạch liên hoa về nhà.
Hôm đấy nó núp sau, nghe hoàn cảnh của Vạn Phương đúng thật rất đáng thương, cũng tính là sẽ ra dáng đàn anh giúp đỡ đứa nhỏ này, cho đến khi nó bị người ta rình thịt.
Vạn Phương đây cao thủ ẩn mình dưới lớp tiểu bạch kiểm ngây thơ, ngày đầu vào phủ luôn bám lấy nó hỏi chuyện, hỏi việc, mấy ngày sau liền thật sự lanh lợi mà làm luôn công việc của nó rồi.
Ngoài ra, đứa nhỏ này còn lợi dụng rảnh rang quay qua ôm nó, thể hiện tình huynh đệ.
Gớm, lại làm như nó không biết tình huynh đệ ở đây là giống Mẫn Hi với Hoàng Ngự Vũ.
Một tình anh em cảm thấu trời xanh, lành mạnh, trong sáng đến mức tháng nào cũng phải cho người đến kiểm tra độ chắc chắn của cái giường.
Nếu đánh người trong phủ mà không bị chủ nhân sờ gáy, nó chắc chắn sẽ vả cho thằng nhóc này một trận rồi.
Nói chứ thôi cũng kệ, dù sao Vạn Phương cũng chỉ mới ôm thôi, chưa có làm gì quá đáng.
Dù sao nó cũng thích cảm giác được người ta ôm vì lúc trước mười mấy năm cuộc đời có được ôm đâu?
- Ngươi ở nhà, ta ra trà quán, làm việc lấy công chuộc tội vậy?
- Chúng ta tội gì mà phải chuộc?
Nghi Thái toan bỏ đi, nghe câu đấy xong đoạn đứng lại, ngoảnh đầu về phía Vạn Phương: "Tội làm chuyện không nên làm trước mặt tiểu thư!"
Dứt lời nó đi luôn, để Vạn Phương ở lại trong sự ngơ ngác.
Vừa rồi không phải chỉ