Suốt đường đi bộ từ nhà về phủ, hắn không nói gì với y, y cũng vậy.
Một người là vì đau, người còn lại là vì sốt sắng quá.
Về đến nơi, y bế hắn vào thẳng tư phòng của hai người.
Lúc này có bọn Nghi Thái, Vạn Phương, lại thêm cả đứa bé mới vào phủ kia nữa.
Nghi Thái là đứa trung thành nhất với hắn, thấy hắn từ ngoài cửa, bây giờ thì theo y chạy vào bên trong với hắn.
- Ngươi đi xuống cuối ngõ, mời vị đại phu họ Chân, nhanh! Còn ngươi, lấy cái khăn nóng với một bộ y phục khác của Thục Xuyên ra đây!
Y quay sang Vạn Phương với Nghi Thái, uỷ thác nhiệm vụ cho hai đứa.
Mỗi đứa một đường đi khác nhau.
Nghi Thái nhanh tay nhanh chân nên mới xí phần đi mời Chân đại phu, còn Vạn Phương thì cùng với đứa bé kia đi vào trong lấy đồ.
Rất nhanh thôi, tụi nó đã quay lại.
Đứa bé mang một chậu nước ấm với cái khăn như yêu cầu, Vạn Phương mang bộ trang phục mới.
Lấy xong, Vạn Phương đưa bộ đồ cho người mà nó gọi là chủ mẫu, rồi lại quay mặt đi chỗ khác.
Dường như nó nhận thấy đứa bé vẫn đang đứng nhìn.
Vạn Phương vịn tay nó, nhẹ nhàng nói: "Để chậu nước xuống, chúng ta ra ngoài."
Đứa bé hiền lành hiểu chuyện, vừa nghe Vạn Phương nói như vậy đã vội đặt cái chậu xuống bàn rồi cùng với nó đi ra ngoài.
Đợi cho hai bọn họ đi ra ngoài rồi, Hoàng Ngự Vũ mới đứng dậy, cẩn thận lấy cái bình phong che ngang giường ngủ và cái bàn ở đối diện không xa.
Mặc dù ở đó có một tấm màn che nhưng y vẫn không an tâm.
Thôi thì cứ kéo thêm một lớp nữa cho chắc ăn vậy.
- Để ta giúp ngươi!
Y có ý muốn cởi bỏ lớp bên ngoài giúp hắn, song Mẫn Hi lại chặn y lại: "Thôi, để ta tự làm."
- Ngại cái gì, dù sao ta cũng thấy hết rồi.
Để ta!
Mẫn Hi nghe vậy liền giật đầu đồng ý.
Dù sao thì bây giờ hắn cũng không thể tự mình tháo hết đồ rồi đi lau người.
Vừa rồi sĩ diện hão cho người ta thấy hắn còn miếng liêm sỉ thôi, hi hi.
Phía sau tấm bình phong, từng lớp quần áo được cởi xuống, y quan che chắn thân thể thiếu niên trẻ sau một hồi cũng được lột bỏ.
Người trước mắt hắn nhìn qua da thịt một lần, đoạn tiến đến chỗ cái xô nước ấm.
Y cầm lấy cái khăn, nhúng nó vào làn nước ấm áp rồi lại vắt cho thật khô.
- Đau bên nào?
Hắn đáp: "Cổ tay trái với cổ chân phải."
Y cầm khăn từ từ lau người giúp hắn.
Trừ hai nơi hắn nói không thể đụng vào thì không có chỗ nào y bỏ sót.
Vừa lau, y vừa nhăn mặt khó chịu:"Ngươi làm sao mà bị cả tay lẫn chân thế này?"
- Ta cũng đâu có muốn, chỉ là do ban nãy, trên đường về ta đụng phải dân tổ thôi.
Hắn xụ mặt, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Hắn thề với trời cao đất dày là hắn đi nép sát lề đường, mấy ông nội kia đua xe mì đụng trúng hắn chứ có phải hắn bang ra giữa đường đâu.
Cơ mà như vậy cũng tốt, mai lên triều có đề tài để tấu.
Cứ nghe tấu muối biển rồi ngoại bang các thứ chán quá, nay đổi thử, tấu dân tổ.
Hi vọng lời tâu của hắn không biến thành tấu hài là được.
- Không có bổ khoái gần đó sao?
"Chủ nhân, Chân đại phu đến rồi!"
Tiếng của Nghi Thái vang lên rõ to, dù là nó có đứng ở ngoài cửa hét vào thì người bên trong vẫn còn nghe được.
Tay còn lại hắn lấy cái áo y đưa, khoác vội vào dưới sự trợ giúp của y.
Xong xuôi, hắn mới đáp lại: "Mời ông ấy vào đi!"
Hoàng Ngự Vũ đẩy gọn lại cái bình phong vào một góc, sau đó tiến ra vén màn cho vị đại phu kia bước vào, rồi cũng để cho Nghi Thái ở lại cùng.
Đây là một dịp hiếm hoi mà y không cạnh khoé hay khó chịu ra mặt với nó.
Chắc là vì một nửa của y đang gặp chuyện nên Hoàng Ngự Vũ mới không có tâm trạng như vậy đi.
Bản thân Nghi Thái cũng có chút bất ngờ khi mình được ở lại nhưng cũng kệ đi, dù sao chủ nhân là quan trọng nhất mà.
- Vừa nãy ta bị ngã, theo quán tính chống tay xuống đất liền thấy đau đớn không nguôi ở cổ tay với cả dưới chân.
Phiền ông xem giúp ta với!
Đại phu gật đầu, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn rồi xem qua một chút.
Dường như có gì đó không ổn nên ông ta mới lắc đầu: "Vị đại nhân này, nếu như ngài không chống tay thì sẽ không tới mức như vậy đâu."
- Có nghiêm trọng lắm không?
"Không đến mức gọi là quá nhưng cũng không phải thương tích bình thường.
Cái này chỉ là trật khớp tay, cần phải nắn chỉnh lại.
Để lão xem tiếp bên dưới" - Đại phu ngó xuống chân hắn.
Hoàng Ngự Vũ chủ động lật cái chăn ra cho ông ta xem kĩ hơn.
Đại phu tiếp tục nhìn một lúc, sau đó lại từ từ nâng lên: "Đại nhân có cử động được cổ chân không?"
- Bên phải thì không, bên trái thì được.
"Vậy bên trái chỉ là chấn thương nhẹ thôi, chườm lạnh sẽ khỏi.
Còn bên phải...." - Lão dừng lại một lúc - "Cũng giống như tay trái."
Mấy đứa vừa nãy nội công cũng ghê thật.
Đụng có một cái mà tay chân hắn què luôn.
Mặc dù cái tay là do hắn tự làm nhưng kệ đấy, ông đây có pháp danh Thích Đổ Thừa, chịu không chịu không chịu hết.
May cho tụi nó là hắn không biết tụi nó con ai, không thì anh chị ở nhà chuẩn bị lên phường giải trình đi.
Nãy giờ Hoàng Ngự Vũ cứ thấy gì đó lạ lạ, không đúng với thực tế.
Nếu như theo lời đại phu nói, trật cả khớp trên lẫn khớp dưới như vậy hẳn là rất đau đi, thế mà tại sao hắn không la hét bất cứ tiếng nào nhỉ? Chỉ là nhăn mặt nhẹ, nếu là người khác ắt hẳn sẽ khóc nấc lên luôn ấy chứ, vậy mà hắn lại làm cái mặt trơ trơ như chưa từng có gì xảy ra.
Nếu không phải những lời này nói ra từ miệng đại phu, y cũng không dám tin là hắn có vấn đề xương khớp bây giờ đâu.
"Đại nhân, ngài chịu khó chút."
Mẫn Hi gật đầu, đoạn đại phu kia nắm cổ tay hắn bẻ mạnh.
Động tác này của ông khiến hắn cố gắng nhịn từ nãy đến giờ cũng phải thét lên trong đau đớn.
Trật khớp hắn có thể không khóc chứ tới đây thì hắn khóc rồi.
Rất đau, thật sự đau đến mức